Edit by Mặc Hàm
Nghe động tĩnh trong phòng, Liên Tranh ra cửa lại trở về, rót nước ấm cho mình uống thuốc, Chu Lạp không biết đây là cảm giác gì
Lúc sinh bệnh Chu Lạp ngoan ngoãn, mang theo chút mềm mại.
Liên Tranh nằm bên cạnh anh, ôm người vào trong ngực, thấp giọng dạy dỗ, “Sao đang yên đang lành phát sốt, ngồi ở phòng khách vì sao không mặc áo khoác?”
Chu Lạp không phản bác, giật giật thân thể, trực tiếp chui vào trong ngực Liên Tranh.
Muốn thừa dịp sinh bệnh, tùy hứng một hồi.
Liên Tranh sửng sốt, đối với Chu Lạp ôm ấp còn có chút không thích ứng, siết chặt cánh tay, “Anh… Anh có khó chịu không? ”
“Khó chịu…” Chu Lạp trả lời, ngữ khí nghe ướt át, thậm chí mang theo chút khóc nức nở.
Chỉ có khi bị bệnh, mình không có biện pháp cùng hắn chia sẻ, Liên Tranh ôm người cọ xát bên tai anh, “Ngủ một giấc là ổn ngay.
”
Nhưng quá khó chịu, thời gian một mình, không dám tùy tiện bị bệnh, không ai sẽ chăm sóc mình, mình chỉ có thể sống khỏe mạnh.
Chu Lạp bắt đầu quyến luyến cảm giác được Liên Tranh ôm vào trong ngực, sẽ có người vì anh khó chịu mà bôn ba, tham luyến loại ôn hòa này, là bản tính của anh.
Anh thật sự không muốn một mình nữa, một mình quá khó chịu, quá dày vò.
Liên Tranh cảm thấy ngực nóng lên, hơi cúi đầu nhìn, lông mi Chu Lạp ướt thành một mảnh, ngực mình cũng ướt một chỗ, anh đang khóc.
“Anh…” Liên Tranh rụt vào trong chăn, chống lên trán Chu Lạp.
Chu Lạp không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-toi/493524/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.