Thời điểm Thẩm Niệm Thâm tỉnh lại đã gần giữa trưa.
Một đêm say rượu, đầu đau như búa bổ.
Anh giơ tay ấn xuống huyệt Thái Dương, mắt nhắm lại, mày nhăn chặt.
Một hồi lâu sau mới hơi hồi phục lại tinh thần một chút.
Lúc Tôn Điềm Điềm bưng canh giải rượu tiến vào, Thẩm Niệm Thâm vừa mới từ trêи giường ngồi dậy.
Tôn Điềm Điềm vừa thấy Thẩm Niệm Thâm tỉnh lại, lập tức cong môi cười, “Anh tỉnh rồi.”
Cô bưng canh giải rượu đến bên mép giường, ngồi ở bên cạnh Thẩm Niệm Thâm, “Anh uống canh đi, trêи mạng nói người uống say uống một chén canh này có thể giảm bớt đau đầu.”
Hai tay cô bưng chén đưa cho Thẩm Niệm Thâm. Nhưng anh lại không nhận, ánh mắt thật sâu mà nhìn chăm chú Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm nhìn anh, chớp chớp mắt, “Làm sao vậy?”
Tối hôm qua tuy Thẩm Niệm Thâm say không nhẹ, nhưng ý thức vẫn tính là thanh tỉnh, Tôn Điềm Điềm đưa anh về nhà gian nan đến thế nào, chăm sóc cho anh thế nào, anh đều nhớ rõ ràng.
Anh có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cổ họng lại trướng đau đến khó chịu, không phát ra thanh âm.
Anh cứ như vậy không chớp mắt nhìn Tôn Điềm Điềm, trong ánh mắt dần dần nổi lên tơ máu.
Tôn Điềm Điềm thấy anh nửa ngày không nhận lấy chén, đơn giản đặt chén lên tủ đầu giường, sau đó lấy gối đầu lót ra sau rồi đỡ Thẩm Niệm Thâm dựa vào, “Anh ngồi đây, em đút cho anh.”
Cô để Thẩm Niệm Thâm dựa vào gối đầu, sau đó bưng chén lên, cầm muỗng múc một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-tot-nhat/110352/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.