#13:
Xa cách, sẽ mang lại nỗi nhớ. Là nhớ cái dáng cao cao của ai đó nấu ăn trong bếp, là nhớ cái cách ai đó kéo tôi ra khỏi chăn, là nhớ cái khuôn mặt mỗi lần xấu hổ lại đỏ bừng..là nhớ, nhớ phát hờn cái mùi bạc hà của ai đó!
Xa cách sẽ có lúc mang lại tủi hờn. Tủi chứ, ngày lễ, ngày tết, người ta có đôi có lứa tôi thì một mình; ngày kiểm tra không làm được bài bị điểm kém, mẹ mắng cũng chỉ biết nín thinh, chẳng ai bảo kê cho mình nữa.
Ngày 21 hằng tháng đau bụng quằn quại, cũng chẳng có ai nhàn rỗi nấu cháo đậu đỏ cho ăn. Ngày lạnh, đi qua quán thịt nướng, thèm rỏ dãi cũng chẳng ai chịu dừng xe lại, mua cho một túi!
Xa cách, nhiều lúc...là cả sự sợ hãi, là sự bất an, dù có nói rằng, ngàn lần tôi tin tưởng lão nhưng lúc gọi điện cho lão, có tiếng chị gái nào đó cười đùa bên kia, lòng vẫn không khỏi bất an.
Xa cách, là nhiều lúc đau lòng, đau lòng đến bất, khi mẹ lão gọi điện về, nói chuyện chuyện với mẹ tôi, rằng lão dạo ôn thi lại hay đau đầu lắm, có hôm còn bị chóng mặt rồi bị nôn. Đó cũng là lúc, tôi biết đến hai chữ"xót xa" nó thấm như thế nào. Bởi vì những lúc đó, tôi chẳng thể ở cạnh lão, à, tất nhiên tôi cũng chẳng phải bác sĩ chẳng giúp gì được cho lão nhưng ít nhất, tôi có thể xoa đầu cho lão.
Nhưng mà xa cách, cuối cùng, vẫn là mang lại hạnh phúc. Xa cách càng lâu, chờ đợi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-trai-cua-nam/1994439/quyen-2-chuong-12-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.