“Tiểu Duệ thật ngoan” Mẹ vỗ vai Tiểu Duệ vẻ mặt tươi cười. “ Đến tìm hai anh của con mà chơi cùng đi. Hai đứa nó hôm qua đi chơi đến muộn mới về. Sáng sớm hôm nay thế nào cũng không gọi tỉnh dậy được.
Mẹ dặn dò Chu Duệ xong, sau đó quay ra xách túi quà năm mới trong tay Chu Duệ hỏi, “ Mẹ con đâu?”
“Mẹ con ở bên ngoài tìm chỗ đỗ xe, nhà để xe ở dưới lầu đều đã đầy.” Chu Duệ đổi giày, nhanh chóng chạy vào phòng của Chu Thiên Kỳ.
Mẹ đối với tính trẻ con của Chu Duệ chỉ cười cười, vỗ vỗ chỉnh lại tạp dề hoa bị xộc xệch, lại tiếp tục vào phòng bếp bận rộn. Chu Duệ có thể cùng bọn Tiểu Kỳ hòa hợp làm bà rất vui mừng.
Bởi vì chỉ có cô của Tiểu Kỳ cùng Chu Duệ đến chúc tết nên mẹ Chu Thiên Kỳ quyết định nấu ăn tại nhà, khá hợp với bầu không khí gia đình.
“Anh Tiểu Kỳ___” Chu Duệ đẩy cửa phòng ra, ngây ngẩn cả người, sắc mặt có chút không tự nhiên.
“Hử?” Chu Thiên Kỳ có chút khó khăn mở mắt ra, chiếc chăn trắng như tuyết bao lấy nửa người cậu, lộ ra nửa người bên trên. Da thịt trắng nõn còn lưu lại vài vết nhỏ màu đỏ, vết tích thập phần khả nghi. Chu Thiên Hạo từ phía sau ôm lấy eo của anh trai, đầu tựa sát vào bên gáy, vẫn đang ngủ ngon.
“Tiểu Duệ ngươi, cái tên hỗn đản này!” Chu Thiên Kỳ đột nhiên mở to hai mắt, từ trên giường nhảy dựng lên, đem cái đầu so với cậu nhỏ hơn một chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-trai-em-van-luon-thich-anh/147803/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.