“A,..a” Chu Thiên Kỳ nhanh chóng tiến vào lòng em trai, bời vì hoảng sợ mà run rẩy không ngừng.
Thang máy giảm xuống nghĩa là có người muốn đi lên, bộ dáng bản thân hiện tại phải làm sao đây!!!
“Anh là đang sợ sao?” Chu Thiên Hạo cười tà, “Nếu như anh bị thấy trong bộ dạng như hiện tại…”
“Chẳng phải là tên khốn kiếp cậu làm ra chuyện tốt này sao!” Chu Thiên Kỳ tức giận cắn một cái lên vai Chu Thiên Hạo, trong khóe mắt nhanh chóng trào ra nước mắt khuất nhục. Em trai chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, hàm răng liền lưu lại dấu vết trên vai, sâu đậm in trên vai hắn.
“Hừ, anh nếu như anh không muốn người khác nhìn thấy,” Chu Thiên Hạo coi thường phản ứng của anh trai, cũng có một chút cảm thấy là thương yêu. Ôm lấy anh trai ấn phím xuống tầng dưới.
“Đinh__” thang máy chậm rãi ngừng lại, cửa chậm rãi mở ra, Chu Thiên Kỳ vẫn đem đầu mình chôn ở trong lòng em trai, không dám nhìn ra bên ngoài.
Không nên bị nhận ra! Không nên bị nhận ra! Chu Thiên Kỳ trong lòng nói nhảm, thế nhưng cảm giác đợi một lúc cũng không có người tiến vào, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa nhìn xung quanh, cọ cọ một chút, này là đang ở tầng ba, căn bản là còn chưa đến tầng một. Biết mình bị em trai trêu đùa Chu Thiên Kỳ liền đẩy hắn một cái, trừng đôi mắt ướt át lên nhìn Chu Thiên Hạo, “ Ôm tôi ra ngoài.”
Chu Thiên Hạo nhìn bộ dáng chọc người của anh trai, nhịn xuống mong muốn ôm anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-trai-em-van-luon-thich-anh/147808/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.