Edit: Thiên Lam
Sau khoảng năm phút, Vương Ngạn Thần đi xuống cùng các bạn học của mình, cậu bước nhanh đến trước Hà Từ Từ, và nói: “Đi thôi!”
Ánh mắt của vài nam sinh lớp bên cạnh đảo qua đảo lại trên người ba người bọn họ, cuối cùng một người không nhịn được mà cười lớn lên, dẫn đến những người còn lại cũng cười theo. Một trong những các bạn nam đó có một bạn cao 1m50, da ngăm đen, thân hình cường tráng, nói: “Ây da! Vương Ngạn Thần mỗi ngày đều cùng hai nữ sinh ăn cơm, muốn làm gì vậy ta! Hơn nữa hai người đều xinh đẹp như vậy, rốt cuộc ai mới là bạch nguyệt quang, ai là nốt chu sa vậy nhỉ?”
“Cút cút cút! Nên ăn cơm thì đi ăn cơm đi, nhảm nhí làm gì hả!” Mặt Vương Ngạn Thần đỏ lên một cách kỳ lạ.
Mục Dao thấy vậy liền giả vờ như không thấy, cúi đầu xuống.
Hà Từ Từ cũng không có nhìn đến, bởi vì bây giờ, cô đang chìm đắm trong ca khúc đang phát trên loa phát thanh trường. Đó là bài [[ Dũng Khí ]] của Lương Tĩnh Như.
“Tình yêu cần phải có dũng khí
để đối mặt với những lời thị phi
…….”
Đoạn kết của bài hát dường như đã trải qua một cuộc sống hoàn toàn khác, và sự vùng vẫy và đau đớn trong đó không phải người bình thường nào cũng hiểu được.
Khi nói đến lòng can đảm, đối với một số người nào đó, nó là một chuyện thật sự rất gian nan.
Đi được nửa quãng đường, Hà Từ Từ mới phát hiện bản thân không mang hộp cơm, nên cô kêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-trang-cu-trong-thoi-gian/460565/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.