Trần Cẩn Duyệt nhìn chị chằm chằm giữa đêm tối, nổi da gà sởn gai ốc. Là do lạnh, hay là bị câu nói ấy đâm xuyên.
Đồng tử cô co lại, hỏi Lâm Vận Thanh: "Là có ý gì... lừa em về là thế nào?"
Lâm Vận Thanh vẫn giữ nguyên tư thế như trước, ngẩng đầu nhìn ánh sao và trăng sáng - thật hài hoà.
"Trả lời đi... Lâm Vận Thanh..." Trần Cẩn Duyệt nức nở, run rẩy trong gió.
"Em nói chị trả lời đi! Lâm Vận Thanh!" Cô xông qua khói thuốc, tay nắm chặt cổ áo Lâm Vận Thanh, buộc chị phải tập trung nhìn mình.
Những giọt nước mắt của Trần Cẩn Duyệt rơi lã chã lên tay. Lâm Vận Thanh muốn lau cho em, nhưng bị Trần Cẩn Duyệt gạt đi.
"Đừng chạm vào em..."
Có tầng sương giá lắng lại trong mắt Lâm Vận Thanh: "Hình như từ khi trở về đến giờ em luôn phải rơi nước mắt vì chị."
"Chị thấy mình thật thất bại, sao chúng ta lại biến thành như thế này... Tiểu Cẩn..." Giọng cô hờ hững, nghe thật tuyệt vọng.
"Hôm nay chị mới cảm thấy thất bại ư? Lâm Vận Thanh."
"Sáu năm, à không, là sáu năm rưỡi vừa qua, chị đã bao giờ đoái hoài một câu về những giọt nước mắt em rơi vì chị tại nơi chị không nhìn thấy chưa?"
"Trả lời em... lừa em về là thế nào?"
Lâm Vận Thanh lại giơ bàn tay vừa bị gạt lên, nắm cổ tay em qua lớp áo, bỏ ra khỏi cổ áo mình.
"Chị vẫn luôn biết lý do tại sao em về nước..."
Trần Cẩn Duyệt sững sờ vài giây: "Chị cố ý?"
[Không có David, cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-trang-khong-chieu-toi-dong-da-tinh/1475775/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.