Ngày hôm đó hai người chưa nói chuyện được mười phút Tần Việt đã đi rồi, Lâm Khinh Chu cầm bình canh gà kia về nhà, trong lòng như một hòn đá to đè, khó chịu không thể tả, vừa vào cửa nhà cũng không nhịn được nữa mà oà khóc.
Nhưng đúng lúc ấy Tần Việt gọi qua, dặn dò nó: "Canh gà chắc nguội rồi, em hâm nóng hẵng uống, hầm hơi lâu nên mùi vị không biết thế nào, nếu không uống được thì đừng uống, lần sau anh làm cho em tiếp."
Anh còn căn dặn Lâm Khinh Chu ngủ, mặc đồ đàng hoàng, nói nó ăn mặc ít.
Lâm Khinh Chu không muốn để anh nghe ra mình đang khóc, dốc sức nhịn lại, Tần Việt nói gì nó cũng nói được.
...
"Anh, lúc đó anh nghe ra em đang khóc phải không?" Lâm Khinh Chu ngại ngùng hỏi.
Tần Việt nói: "Ừ, khóc tới mức anh mém bảo bác tài quay đầu xe lại."
"Vậy sao anh không quay lại, anh cứ hù em." Nhớ tới ngày ấy, Lâm Khinh Chu không có tiền đồ lại hơi muốn khóc.
Nó nghĩ sao anh nó lại có thể tốt như vậy, người tốt ơi là tốt thế kia làm thế nào mà thành anh trai của nó.
"Trên xe cũng không phải chỉ có một mình anh, người khác không đồng ý."
Lâm Khinh Chu cười sặc sụa.
"Anh, hình như em không thấy căng thẳng nữa."
"Cũng không cần căng thẳng làm gì." Tần Việt nói, "Cố hết sức mình là được."
"Vậy nếu như em không thi đậu đại học anh nuôi em à?"
"Nuôi." Tần Việt không hề do dự.
Lâm Khinh Chu cố tình chọc tức anh: "Anh lấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-trang-rot-lai/1986358/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.