Trong lòng Lâm Khinh Chu rầu rĩ hơn, im lặng ra khỏi phòng, vào lúc người đàn ông tính đẩy cửa đóng lại, cậu bỗng nhiên xoay người, quỳ gối trước xe lăn của đối phương, hỏi: "Ông chủ Tần, tôi có thể mạn phép hỏi tên của anh không?"
Ấn đường ông chủ Tần hơi nhíu lại, có vẻ không vui. Trái tim Lâm Khinh Chu trĩu xuống. Cậu chậm chạp nhận ra mình đã quá kích động.
Ngay khi cậu cho rằng không nhận được đáp án, người đàn ông từ từ mở miệng: "Tần Việt."
Tần Việt.
Lâm Khinh Chu ngẫm hai từ này tại đầu lưỡi, đọc thầm vài lần. Trái tim rơi xuống nặng nề bắt đầu đập dữ dội, cậu hân hoan nói: "Vậy ông chủ Tần, chúng ta làm quen lại chút nhé, tôi tên Lâm Khinh Chu, Khinh Chu trong khinh chu đã vượt muôn trùng núi."
Con ngươi của Tần Việt sẫm hơn, dường như anh nhìn Lâm Khinh Chu thất thần, rồi lại thu chút cảm xúc ấy rất nhanh, cụp mắt xuống, nói nhỏ: "Tôi biết."
Cảm xúc ấy biến đổi quá nhanh cũng không mấy rõ ràng, thế nên Lâm Khinh Chu không chú ý đến. Cậu cũng không cảm thấy việc Tần Việt biết tên mình có gì bất ngờ, đối phương là ông chủ homestay, biết rõ thông tin khách trọ là rất bình thường. Mà sở dĩ anh phải làm thêm bước này, chẳng qua là vì để lừa mình thôi.
"Được rồi ông chủ Tần, nếu đã trao đổi tên nhau, vậy chúng ta chính là bạn bè rồi nhỉ."
Tần Việt không đáp, chỉ tiếp tục mỉm cười, "Muộn lắm rồi, cậu Lâm nghỉ ngơi sớm đi."
Ý này là sao, không muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-trang-rot-lai/1986430/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.