Buổi chiều, Chu Hoài Ngọc đến, còn mang đến tin tức của Chu Hoài Cẩn cho cô.
Nhiệm vụ cứu hộ đã hoàn thành được một nửa, còn lại đều là công việc thu dọn, tinh binh của Đội đặc nhiệm mà Chu Hoài Cẩn dẫn dắt và cán bộ, chiến sĩ Trung đoàn 60132 đã lên đường trở về từ hôm kia, đi làm nhiệm vụ khác.
Vì yêu cầu của tổ chức, Chu Hoài Cẩn rời đi vội vàng, không kịp chào tạm biệt Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều nghe thấy tin tức mà Chu Hoài Ngọc mang đến, trong lòng không khỏi có chút hờn dỗi.
Hôn cô xong rồi chạy mất, hừ.
Đợi cô về Bắc Kinh, nhất định phải cho anh nếm mùi đau khổ.
Tháng hai ở vùng núi tỉnh Tây, đã trải qua mùa đông lạnh giá nhất.
Cơ sở hạ tầng của vùng bị thiên tai đã được xây dựng lại được một nửa, chính quyền cũng tìm được gia đình nhận nuôi ở tỉnh ngoài cho các em học sinh, chính quyền tỉnh Tây chuẩn bị đưa các em đến những khu vực phát triển ở tỉnh ngoài để học tập tạm thời, đợi sau khi trường học được xây dựng lại, sẽ đón các em trở về.
Sau khi tiễn nhóm học sinh cuối cùng, đoàn hỗ trợ giáo dục của Bộ Ngoại giao cũng lên đường trở về.
Lúc máy bay hạ cánh, Cố Tích Triều nhắn tin cho Chu Hoài Cẩn: Em về rồi.
Bên kia không trả lời.
Cố Tích Triều nhắm mắt cũng đoán được, chắc chắn là Chu Hoài Cẩn lại có việc rồi, liền không làm phiền anh nữa.
Lần hỗ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-va-sao-troi-hon-em/2793026/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.