Về đến nhà, Thẩm Hàn đột nhiên ngăn tôi lại, cực kì nghiêm túc nhìn tôi: “Mấy lời vừa rồi em nói với Cố Thành là nghiêm túc sao?”
Tôi ngẫm đi ngẫm lại, chuyện mắng cậu ta đúng là nghiêm túc.
“Ừm.”
Không ngờ, giấy sau ánh mắt của Thẩm Hàn đã sáng lên, giọng điệu cũng trở nên nhẹ đi rất nhiều: “Lâm Vãn Kiều, không ngờ em lại có tham vọng cao như vậy, mặc dù điểm số hiện tại như rác bỏ đi ấy thế mà vẫn mong muốn đậu Bắc Đại, thôi thì em cứ yên tâm, có anh đôn thúc, Bắc Đại coi như vẫn có cơ hội. ”
TÔI: “???”
TÔI? Bắc Đại?
Thẩm Hàn đang nói cqq gì vậy?
Bài kiểm tra toán 25 điểm của tôi không đủ kích thích sao?
“Anh có hiểu…”
Tôi chưa kịp nói hết từ “hiểu nhầm”, Thẩm Hàn đã đẩy tôi xuống bàn học.
Trên bàn quyển “5 năm thi thật 3 năm thi thử” như toát lên vẻ sáng chói học thuật.
Tôi chết lặng.
Nhìn tư thế của Thẩm Hàn, tôi gần như tin rằng một người có tổng điểm dưới 400 điểm như tôi chỉ trong một năm có thể đậu Bắc Đại… không?
Tôi không tin nhìn lại Thẩm Hàn: “Thẩm Hàn, anh cho rằng chỉ cần một một chăm chỉ là em đậu nổi Bắc Đại hả? Sao anh tin em dữ zị?”
Chỉ thấy Thẩm Hàn lắc đầu: “Em nghĩ nhiều rồi, là anh tin chính mình mới đúng.”
Nhìn vào đôi mắt có chút tự tin của Thẩm Hàn, khóe môi tôi không khỏi cong lên: “Vậy sau này nhờ anh kèm cặp em nhé, Cột Sắt.”
Nhưng rồi, nụ cười của tôi không thể trụ được lâu.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-vao-bac-dai-em-vao-thanh-dieu-bac-dai/2072077/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.