Từ Mễ Tô học xong trở về nước được hai tháng, đang vui vẻ ở nhà làm con sâu gạo.
“Mễ Tô, nghỉ ngơi một chút đi! Con đàn lâu rồi đấy.”
“Cũng được, còn tám tháng, còn có thể đàn tiếp.”
“Tám tháng? Thế nào, con phải tham gia hội diễn gì sao?” Cha Từ hỏi.
“Không có nha, con chỉ là muốn dưỡng thai thôi.” Mọi người nghe vậy, nhất thời ngớ ra.
“Dưỡng thai? Đề Lạp lại có?” Tất cả mọi người nhìn về phía bụng Đề Lạp.
“Con không có! Không phải là của con!” Đề Lạp vô tội mãnh liệt lắc đầu.
Tạp Bố ôm con, cũng lộ ra vẻ mặt vô tội. Kế hoạch của bọn họ là một năm nữa, mới chịu nghênh đón đứa trẻ thứ hai.
“Vậy...” Cha Từ không nhịn được nhìn về phía vợ.
Không thể nào? Vợ cũng đã mấy chục tuổi rồi, sinh ra đứa trẻ nữa sẽ bị người ta cười chết mất.
“Ánh mắt ông là ý gì vậy? Tôi dù muốn có, cũng phải có ông hùng phong triển đắc đủ lực mới được chứ!” Mẹ Từ hừ lạnh một tiếng.
Mặt cha Từ đỏ lên.
“Vậy... Vậy rốt cuộc là ai mang thai? Tự đứng ra!” Cha Từ không dám đoán, không thể làm gì khác hơn là rống to, để nhân vật quan trọng tự mình ra đầu thú.
“Mễ Tô, con lui về phía sau! Đứng trước mặt như vậy làm gì? Không sợ mọi người hiểu lầm là con có đứa trẻ sao?” Cha Từ đối với việc con gái dựa vào ông quá gần phất tay một cái, muốn cô lui về phía sau.
“Nhưng cha, chính là con có mà!” Mễ Tô cười ngọt ngào.
“Có cái gì?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-yeu-dung-co-an-va/1977785/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.