“Un place s’il vous plait.”
Cảm phiền, cho tôi một chỗ. Tôi nhẩm lại cách phát âm trước khi vào phòng vé và đẩy tới vài euro. Người phụ nữ bán vé không thèm chớp mắt mà chỉ xé vé ra làm đôi rồi đưa tôi cuống vé. Tôi duyên dáng nhận lại và duyên dáng cảm ơn. Bên trong rạp, người soát vé kiểm tra cuống vé của tôi. Cô ta xé một đoạn và tôi học được từ đám bạn là tôi phải boa một ít tiền cho động tác chỉ mang tính thủ tục này. Tôi đập tay lên lá cờ Canada để lấy may mắn, nhưng cũng không cần thiết lắm. Việc đưa tiền thật quá dễ dàng.
Tôi đã làm được. Tôi đã làm được!
Sự nhẹ nhõm ngây ngất khiên tôi không nhận ra chân tôi đã tự đi đến hàng ghế ưa thích. Rạp chiếu phim gần như vắng hoe. Ba đứa con gái trạc tuổi tôi ngồi cuối rạp, một cặp trung niên ngồi trước tôi ăn chung một bịch kẹo. Vài người khá khó tính về vấn đề xem phim ở rạp một mình nhưng tôi không như thế. Vì khi đèn trong rạp tắt đi, chỉ còn lại tôi và bộ phim.
Tôi thả người trong chiếc ghế đệm êm ái và đắm mình vào những mẩu quãng cáo phim mới. Quảng cáo tiếng Pháp xen giữa chúng và tôi vui vẻ thử đoán về sản phẩm trước khi nó hiện ra. Hai anh chàng rượt đuổi nhau khắp Vạn Lý Trường Thành để quảng cáo quần áo. Một phụ nữ quần áo bó sát ôm một con vịt kêu quạc quạc để bán đồ nội thất. Điệu nhạc xập xình và hình bóng nhảy múa muốn tôi làm gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anna-va-nu-hon-kieu-phap/564518/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.