“Cậu đang làm cái quái gì ở đây? Trời ơi, St. Clair! Cậu đã làm mình sợ chết khiếp.”
Cậu cúi xuống bám chặt cầu thang và trong trạng thái hoảng loạn nhất mà tôi từng chứng kiến. “Vậy thì tại sao cậu còn đi xuống?” St. Clair cáu kỉnh.
“Mình chỉ muốn giúp đỡ. Mình nghe thấy tiếng thét. Mình đã nghĩ có thể có ai đó bị thương.”
Làn da nhợt nhạt của cậu bỗng đỏ tưng bừng. “Không. Mình không bị thương.”
“Cậu đang làm gì ở đây?” Tôi hỏi nhưng cậu im lặng. “Ít ra hãy đề mình giúp cậu.”
Cậu đứng lên, hai chân run như cầy sấy. “Mình ổn rồi.”
“Ổn sao được. Rõ ràng cậu không ổn chút nào. Đưa tay cho mình.”
St. Clair dùng dằng nhưng tôi túm chặt cánh tay cậu và chuẩn bị dắt cậu đi xuống. “Đợi đã.” Cậu ngước lên, nuốt khan. “Mình muốn nhìn thấy đỉnh nhà thờ.”
Tôi ném cho cậu cái nhìn mà tôi hy vọng có vẻ ngờ vực. “Chắc chứ?”
“Ừ,” cậu nói một cách cương quyết. “Mình muốn nhìn thấy đỉnh nhà thờ.”
“Được thôi, đi nào,” tôi buông tay cậu.
St. Clair chôn chân ở đó. Tôi lại nắm tay cậu. “Đi nào.” Quãng đường đi lên của chúng tôi chậm chạp và mệt mỏi. Cậu như đang nghiền nát ngón tay tôi. Tôi phải cảm ơn trời đất vì không có ai đi sau hai đứa. “Gần đến rồi. Cậu làm rất tốt.”
“Dẹp. Đi.”
Tôi nên đẩy cậu xuống mới phải.
Cuối cùng, chúng tôi đã lên đến đỉnh. Tôi thả tay St. Clair ra và cậu đổ sụp xuống nền đất. Tôi cho cậu vài phút. “Không sao chứ?”
“Ừm,” cậu khổ sở nói.
Tôi không biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anna-va-nu-hon-kieu-phap/564614/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.