Ai cũng nên hiểu chuyện gì vừa diễn ra.
Chỉ có Lâm Dụ ngờ nghệch chạy về bên Trịnh Phái Dương, bảo: “Kỳ lạ quá em ơi! Cái chìa này mở được cửa kia đó!”
Trịnh Phái Dương nhận chìa, thoáng nhìn, rồi ngước lên trông Lâm Dụ vẫn chưa phát hiện gì, đôi mắt anh ngây ngô ngốc nghếch. Cậu nói: “Có phải anh là…”
Bỗng dưng toàn bộ đèn đóm tắt ngóm. Ngay khi bóng tối vừa phủ, Lâm Dụ chộp ngay bàn tay Trịnh Phái Dương.
“Anh làm gì đó?” Trịnh Phái Dương lần theo dải lụa nắm ngón tay anh.
Lâm Dụ siết tay, bảo: “Anh, anh sợ bóng tối.”
Mồm thì nói vậy nhưng lòng lại nghĩ: Tối hù à! Tuyệt quá! Nhịn nãy giờ! Mình muốn ra tay lâu rồi!
Đèn đóm trên tàu tắt hết, hai người mò mẫm trong bóng đêm. Giờ thì bản đồ trong đầu giáo sư Trịnh hết đất xài, Lâm Dụ đi trước dẫn đường, nương theo ký ức khi lục soát khắp cabin thuyền ban nãy: “Tụi mình lên chỗ có ánh đèn trên boong tàu nhé, em nhớ nắm chặt tay anh, coi chừng có vật gì tự dưng xuất hiện.”
Có vài người nghe giọng bình tĩnh tự tin thế thôi chứ chân đã run lẩy bẩy vì sợ rồi. Lâm Dụ không nói bừa, anh sợ bóng tối thật. Ánh đèn cảnh báo màu đỏ nhấp nháy và tiếng máy thông báo số lượng người còn sống đẩy bầu không khí đáng sợ trên khoang tàu lên đến đỉnh.
Mãi mới mò đến cuối buồng, Lâm Dụ vấp phải thứ gì đó, người anh ngã vồ về trước, vừa hay đập đầu khiến cửa mở toang. Tiếng vang cót két, ánh trăng từ boong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/antoine-tren-may/2301100/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.