Vệ Lâu đã từng hỏi Kiều Niệm rằng thứ đồ chơi này có thật sự thần kỳ như vậy sao, vì cậu từng nhìn thấy Kiều Niệm mỗi lúc buồn chán không có việc gì làm liền nhai hai viên.
"Tôi bận, không rảnh làm nhiều.
"
Kiều Niệm nãy giờ vẫn luôn dựa vào chiếc ghế bên cạnh, làn da trắng nõn, chân dài, eo thon, thần thái tuyệt trần, trên cổ mảnh mai còn có nốt ruồi đỏ khiến người ta muốn cắn!
Vệ Lâu đem cất bình thuốc quý báu xong, nghe vậy liền lườm cô, cắn răng nghiến lợi: "Cậu bận cái quần! Tôi thấy cậu rất là rảnh luôn, nòng nọc nhỏ rảnh rỗi đi tìm ba kia kìa.
"
Kiều Niệm trịnh trọng nói: "Tôi thật sự bề bộn nhiều việc.
"
Chính sự biếng nhác ở đuôi mắt cô khiến lời nói của cô một chút thuyết phục cũng không có!
"Hừ.
" Vệ Lâu lười tranh cãi với cô, như chợt nhớ tới cái gì, cậu nói: "Đúng rồi, có người đang điều tra cậu.
Từ Kinh Đô đuổi tới Nhiễu Thành rồi, hình như có một bệnh nhân rất có thân phận muốn cậu xem một chút.
"
"Không có hứng thú.
"
Bây giờ Kiều Niệm chỉ muốn biết bí mật thân thế của mình.
"Người ta cũng đã chạy tới Nhiễu Thành rồi, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, hình như đã tra được không ít tư liệu của cậu.
"
Kiều Niệm cũng không quay đầu lại, lạnh lùng vô tình nói: "Không gặp.
Cậu giải quyết giùm tôi đi.
"
Vệ Lâu làm kinh doanh ngầm, chợ đen ở Nhiễu Thành đều do anh ta đứng tên, quyền lực của anh ta thậm chí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ao-cua-phu-nhan-lai-gay-chan-dong-toan-thanh-pho-roi/1178326/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.