Trong đồn cảnh sát.
Kiều Niệm cùng Diệp Vọng Xuyên bị tách thành hai phòng thẩm vấn riêng để ghi chép.
Kiều Vi Dân vội vàng chạy tới, đỗ xe lại, mặt chữ điền dầy lửa giận, sau khi vào đồn cảnh sát lập tức túm lấy một cảnh sát nhỏ: "Chào đồng chí.
"“Có chuyện gì vậy?” Viên cảnh sát bị ông túm lại, nhìn ông từ trên xuống dưới với thái độ ngạo mạn.
Đây là thái độ gì!Kể từ khi công ty của Kiều Vi Dân được niêm yết thành công vài năm trước, tốt xấu gì ông cũng là nhận vật có danh dự uy tín nhất nhì ở Nhiều Thành, sao ông phải chịu cái cơn giân không đâu của kẻ này, suy cho cùng cũng chỉ là vì Kiều Niệm không biết cố gắng, ông mới phải miễn cưỡng mỉm cười, mặt buông xuôi, nói: "Tôi muốn hỏi một chuyện.
""Có phải các anh bắt được một cô gái tụ tập đánh nhau không? Nó tên Kiều Niệm.
""Kiều Niệm? Hình như có mang về một người như vậy! ""Nó ở đâu?"Trong khi nói chuyện, ông liếc thấy một nhóm người đang đi bộ trong hành lang.
Cô gái chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, ngoại hình nổi bật, eo thon chân dài, làn da trắng nõn, có khí chất xã hội đen nhìn thoáng qua là có thể nhận ra trong đám đông!Gân xanh trên thái dương của Kiều Vi Dân co giật dữ dội vài lần, ông bước nhanh tới và gọi người đang đi theo cảnh sát dừng lại.
“Kiều Niệm!”Kiều Niệm vừa mới ghi chép xong ở đồn cảnh sát, đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi.
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Kiều Vi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ao-cua-phu-nhan-lai-gay-chan-dong-toan-thanh-pho-roi/1178387/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.