Diệp Vọng Xuyên không phải là người ai cũng để ý, đặc biệt là ở phương diện tình yêu nam nữ, anh ấy chưa từng thấy Vọng thiếu gia động lòng với ai.
Vì vậy lúc quản lý trên công ty sắp xếp công việc tạm thời cho anh ấy, anh ấy cũng không suy nghĩ nhiều mà rời đi.
Tại sao sau khi trở về mọi chuyện lại có phần không đúng lắm?
Người nhà họ Diệp dường như có thái độ rất khác với Niệm Niệm nhà anh ấy.
“Vọng thiếu gia, Niệm Niệm mới 18, còn phải thi đại học! Cậu không đùa đấy chứ?”
Diệp Vọng Xuyên rũ mắt nhìn chiếc vòng bạc trắng trên cổ tay mình, không cần phải nói, đúng là rất đẹp, anh cong môi, khiêu khích: “Ừ, đúng tuổi trưởng thành.
”
Nhìn đi, đây là tiếng người à?
Giang Ly tức đến tái cả mặt.
“Tôi không đồng ý, cho dù có yêu đường thì ít nhất cũng phải chờ con bé lên đại học!”
“Vậy chờ em ấy thi đại học xong thì nói tiếp.
” Ngoài dự đoán của mọi người, người đàn ông kiêu ngạo lại rất bình tĩnh, nghe theo lời anh ấy nói.
Giang Ly nghi ngờ nhìn anh, nhìn thế nào cũng thấy đáng nghi, ngoài miệng còn nói: “Vậy cậu mới…”
Diệp Vọng Xuyên bị anh ấy làm phiền, vốn định hút thuốc nhưng suy nghĩ một chút rồi lại lấy một cây cai thuốc trong hộp ra, môi mỏng ngậm lấy cây cai thuốc khiến anh càng thêm quyến rũ, cắt ngang lời: “Chỉ là nói chuyện bình thường thôi.
”
“Cái đó mà cậu nói là nói chuyện bình thường à?” Giang Ly muốn nói, ngay cả quần áo cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ao-cua-phu-nhan-lai-gay-chan-dong-toan-thanh-pho-roi/1178498/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.