Tay nghề của Diệp Vọng Xuyên tốt hơn cô mong đợi, dưới đáy nồi tỏa ra mùi bơ thơm ngào ngạt, ớt được chiên lên cho đến khi có mùi thơm cay và kết hợp với hạt tiêu Tứ Xuyên, bên trên nổi lên một lớp dầu đỏ rực.
Thoạt nhìn có vẻ chuyên nghiệp.
Cô nếm thử một chút, đúng như cô đoán, hương vị rất chuẩn, mùi thơm bơ đậm đà khiến dạ dày bò vừa giòn vừa cay cay.
Kiều Niệm gọi món bò cuộn béo ngậy và lòng bò , cô ăn một bữa lẩu thịnh soạn, mồ hôi chảy ròng ròng.
Cô ăn xong, người đàn ông bên cạnh mở lon trà đưa vào tay cô.
“Uống nước đi.
”
Kiều Niệm cảm thấy cay quá nên cầm lon trà lên uống một ngụm, trà mát lạnh kết hợp với vị cay của nồi lẩu, uống được nửa lon, đầu lưỡi của cô chợt bớt cay.
Cô hài lòng tựa lưng vào ghế không muốn động đậy, Giang Ly cũng gần như giống cô, khuôn mặt trắng nõn ăn xong đỏ bừng, hài lòng ngồi phịch xuống, giơ ngón tay cái lên với người đàn ông bên cạnh Kiều Niệm: "Vọng thiếu gia, với bản lĩnh của cậu, cậu có thể cân nhắc làm nghề phụ là mở một quán lẩu!"
Kiều Niệm cũng có hứng thú, nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt đen: “Em cũng nghĩ vậy.
”
Nó thực sự siêu ngon.
Ít nhất cô chưa bao giờ nếm món lẩu nào ngon hơn món lẩu này của anh ở thành phố này.
Diệp Vọng Xuyên vốn định nói lại, nhưng khi nghe được giọng nói khàn khàn và mềm mại của cô, đôi môi mỏng của anh đột nhiên nhếch lên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ao-cua-phu-nhan-lai-gay-chan-dong-toan-thanh-pho-roi/1178502/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.