Tiêu Ngộ An đưa Minh Thứ tới trước cổng trường tiểu học, cũng không còn nghe Minh Thứ nói gì nữa, chắc là tự mình rầu rĩ rồi. Nhưng đến lúc chia xa, Minh Thứ bỗng xoay người hét lên gọi anh ơi.
"Ừ?"
Minh Thứ ũ rủ cả đoạn đường, rốt cuộc nhịn không nổi, "Sao anh không chịu đi họp phụ huynh cho em ạ?"
Chuyện này vốn chẳng có gì phức tạp cả, nhưng giải thích cho một đứa nhóc mới sáu tuổi thì tốn sức quá. Bản thân Tiêu Ngộ An còn đang gấp đến trường, hôm nay là ngày cậu trực nhật, chỉ đành nói với Minh Thứ rằng: "Vì anh không phải là phụ huynh của em."
Minh Thứ à một tiếng, nghe có vẻ đang thất vọng lắm.
Tiêu Ngộ An nghĩ ngợi, thôi thì khi nào rảnh sẽ trò chuyện cùng Minh Thứ vậy.
Lúc này Tiêu Cẩm Trình niềm kiêu hãnh của nhà họ Tiêu đang đứng trước cổng trường vênh mặt gào lên, "Ê! Bạn lớp 1/2 gì ơi, mắc lề mề gì đó? Còn muốn lên lớp không hử? Tuổi còn bé tí ti, mà kè kè với phần tử ngoài trường làm chi?"
Minh Thứ bị dọa sợ, nhanh chóng ôm lấy hai bên dây cặp chạy vụt vào trong.
Tiêu Ngộ An nhìn Minh Thứ chạy vào cổng trường, lại ngó sang Tiêu Cẩm Trình, thằng nhóc con này đang ưỡn ngực ngẩng đầu, vênh váo tự đắc, khí thế của bậc làm quan phải nói là oách lắm, cũng chả biết là đứa nào tối hôm qua ở nhà khóc lóc thảm thiết đây.
Có điều cậu phải cám ơn người ta, nếu không phải lúc nãy nhờ cái hằng giọng của Tiêu Cẩm Trình, Minh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ao-so-mi-bac-ha/1534702/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.