Triển Vô Cực đứng ở bờ sông, giống như đang chờ đợi người nào…
「 Đại ca,huynh đang đợi ai sao?」Mộ Dung Ký hỏi.
Đỗ Quan Nguyệt thu hồi chiết phiến trong tay, gõ lên đầu Mộ Dung Ký một cái.「 Con mọt sách, đừng lắm miệng!」
Mộ Dung Ký sững sờ , không biết vì sao nhị ca gõ đầu hắn, hắn lại không có nói sai, bộ dáng đại ca rõ ràng đang chờ người nha!
Triển Vô Cực nhìn lên bầu trời, cũng sắp tối rồi, hắn nghĩ nàng sẽ không đến đây. Có lẽ, hai người bọn họ kiếp này quả nhiên là vô duyên.
Hắn thở dài, bước trên thuyền, chuẩn bị rời đi.
「 Đại ca, đại ca nên bảo trọng, có rảnh trở lại thăm chúng đệ!」 Đỗ Quan Nguyệt sầu não nói. Có lẽ lần từ biệt này không biết khi nào huynh đệ mới có thể gặp lại!
Triển Vô Cực gật gật đầu, chống thuyền rời đi.
Đỗ Quan Nguyệt và Mộ Dung Ký đứng ở bờ sông, cho đến thuyền Triển Vô Cực càng lúc càng xa biến thành một điểm đen, bọn họ mới chậm rãi rời đi.
「 Long Diễm đảo 」 cũng không ở trung thổ, bởi vậy ngồi thuyền mất một tháng mới có thể đến.
Đêm nay là đêm cuối cùng hắn ở trung thổ, ngày mai, hắn sẽ tiến vào biển lớn, bắt đầu chuyến lữ trình trên biển.
Đột nhiên, xa xa , từ bờ biển truyền đến một tiếng cực quen thuộc, thanh âm cực nhỏ bé.
Hắn cảm thấy cả kinh, đây không phải tiếng sáo năm đó khi hắn hành tẩu giang hồ sử dụng sao? Chẳng lẽ là nàng? Chuyện này có thể sao?
「 Vô Cực……」 Một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ap-trai-tan-nuong/589978/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.