Nghe tin về những gì Ngân Hổ trải qua mấy ngày qua, các con mèo xôn xao bàn tán.
“Xin lỗi, chuyện này là do tôi sơ suất.” Đại Lê đứng ra xin lỗi: “Lúc đầu chính tôi là người chọn gia đình nhận nuôi này. Tôi tưởng mình đã cân nhắc kỹ lưỡng, họ quả thực là một gia đình rất phù hợp để nhận nuôi Ngân Hổ. Nhưng tôi thực sự không ngờ họ lại đối xử với Đa Tể như vậy. Tôi đã làm mọi người thất vọng, cũng phụ lòng tin của Trân Châu.”
Lão Ưng vốn im lặng bước ra: “Đại Lê, chuyện này không phải lỗi của cậu. Ai mà ngờ được chuyện này sẽ xảy ra? Cậu không có lỗi, chúng ta đều không có lỗi. Người sai là kẻ đã nhặt Ngân Hổ về nhưng lại không đối xử tốt với nó.”
Nó lại nhìn mọi người nói: “Chuyện này cứ kết thúc ở đây, không ai được tự ý đến khu Đoàn Kết, nghe rõ chưa?”
Mặc dù trong lòng không phục, các con mèo vẫn ngoan ngoãn đáp: “Nghe rõ rồi.”
Đứng ở vị trí lãnh đạo đàn mèo, điều Lão Ưng quan tâm trước tiên là sự an nguy và lợi ích của cả đàn.
Việc gửi mèo con đi nhận nuôi vốn có rủi ro, may mà chúng đã có sự phòng bị từ trước, nên cũng cứu được mèo con ra an toàn. Nó không thể để thêm nhiều mèo liều lĩnh nữa.
Đa Tể lo lắng hỏi: “Nhưng chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?”
Lão Ưng suy nghĩ một lúc, tuy cũng cảm thấy việc sắp tới sẽ khó khăn hơn, nhưng vẫn phải cứng rắn nói: “Vấn đề chỗ ở cho sáu con mèo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/app-khach-san-meo-tho-nhi-te/2783047/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.