Ba người làm thủ tục nhập viện cho Lỗ Đản xong, Quý Hựu Vũ đưa hai đứa trẻ về nhà.
Trước khi đi, Hạ An An đặc biệt đến trước lồng của Lỗ Đản nói: “Lỗ Đản à, nhà chị ở gần đây thôi, trại cứu hộ cũng không xa, sau này chị sẽ đến thăm em mỗi ngày, em đừng sợ nhé. Các bác sĩ ở đây đều đến để giúp em, em nhất định phải hợp tác điều trị, em hiểu không?”
“U u… Ư ử…” Không biết Lỗ Đản có hiểu hay không, Hạ An An vẫn dặn dò cẩn thận.
Y tá đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này cũng không nhịn được cười: “Cô bé yên tâm đi, bác sĩ Lâm của chúng tôi rất giỏi, chó con ở đây sẽ rất an toàn.”
“Cảm ơn cô ạ.”
Hạ An An dặn dò xong mới luyến tiếc rời khỏi bệnh viện thú y.
Cô bé không nhìn thấy ở góc phố không xa, một con mèo đen đang nhìn chằm chằm vào bệnh viện thú y, khi thấy họ rời đi, nó mới cẩn thận đến gần bệnh viện thú y, nhìn qua cửa sổ kính xác nhận con chó bị tàn tật ở chân sau đã nhập viện, rồi quay người chạy đi, biến mất trong con hẻm nhỏ.
Về đến nhà, việc đầu tiên Hạ An An làm là cho mấy con mèo mà cô bé mang về ăn thêm.
Trà Xanh trước đây còn tròn trĩnh, mấy ngày nay không gặp, nó đã gầy đi trông thấy.
Hạ An An mở một hộp cá ngừ cho mỗi con mèo trong số năm con mèo mà cô bé mang về, sau đó lại cho chúng ăn cá khô và thịt gà khô.
“Meo!”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/app-khach-san-meo-tho-nhi-te/2783124/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.