“Anh bạn, cậu có thật là con chó được Lỗ Đản và Nguyên Bảo cứu không đấy?”
“Oa, kích thích thật, cuối cùng cậu cũng đến rồi. Thế nào, bóc lịch mấy ngày nay cảm giác ra sao?”
“Ha ha ha ha, cậu cũng đến rồi à. Nhanh nhanh nhanh, kể cho bọn tôi nghe cậu đã trải qua những gì ở đồn nào. Bọn tôi lúc nào cũng nhắc đến cậu đấy.”
“Lỗ Đản, Lỗ Đản, con chó vàng mà mọi người cứu cũng đến kìa, ha ha ha!”
Lúc này, phòng bệnh của Lỗ Đản tình cờ ở cùng dãy với Hạnh Vận, nên nó chỉ kịp nhìn thoáng qua khi cô y tá bế con chó vàng đi vào.
Hạnh Vận giật mình bởi tiếng ồn ào náo nhiệt trong phòng bệnh, trước đây nó chưa bao giờ nhìn thấy nhiều chó như vậy, mèo thì nó đã gặp kha khá.
“Mấy… Mấy anh là ai? Sao mấy anh biết em?”
“Ôi trời anh bạn, cậu không biết à? Cậu nổi tiếng ở đây rồi đấy!”
“Này, cậu có biết Lỗ Đản không?”
Hạnh Vận nghiêng đầu, lục tìm cái tên trong ký ức, lắc đầu ngơ ngác: “Không biết.”
Lúc này, căn phòng ồn ào cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, trong bóng tối vang lên giọng nói của Lỗ Đản: “Cậu còn nhớ một con mèo Golden tên Nguyên Bảo không? Lông nó màu vàng kim.”
Hạnh Vận ngẩng đầu, mắt sáng lên: “Nhớ! Em nhớ con mèo đó! Lúc đó em bị nhốt trong sân, ngày nào nó cũng đến, nó nói với em rằng nó nhất định sẽ cứu em ra ngoài. Nó… Nó đâu rồi?”
Suốt thời gian qua, ngoài việc lo lắng sợ hãi mỗi ngày, Hạnh Vận còn nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/app-khach-san-meo-tho-nhi-te/2783140/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.