Phạm Lạc Lương sững sờ, bất giác nhìn về phía Tưởng Vũ Điền như cầu cứu.
Tưởng Vũ Điền cũng ngơ ngác, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lúc này, Chu Ngôn Thiên vẫn luôn đứng bên cạnh, vội vàng nói với hai huấn luyện viên: “Khoảng thời gian này, ngoài huấn luyện chó, chúng cháu còn huấn luyện cả mèo nữa. Thầy Tưởng, thầy Phạm, hai thầy có thể cho mèo một cơ hội được thể hiện không ạ? Chúng cháu có hai con mèo thể hiện rất tốt.”
Thật ra, Chu Ngôn Thiên muốn nói là có tổng cộng bốn con mèo đều thể hiện rất tốt, nhưng Nguyên Bảo vẫn chưa vào trạm cứu hộ, còn Đa Tể thì chắc chắn sẽ không làm mèo biên chế, nên cậu bé chỉ nói là có hai con.
Hai đứa trẻ đều rất đáng yêu, Phạm Lạc Lương cũng không nỡ từ chối, nghĩ đến hôm nay còn đang phát sóng trực tiếp cho cư dân mạng, bọn trẻ đã chuẩn bị rồi, cho dù cuối cùng không được chọn, cũng nên nể mặt bọn trẻ, cho mèo ra đi dạo một vòng, hành động như vậy cũng chẳng hại gì.
“Được rồi, nhưng các cháu phải hiểu rõ, đội cảnh sát chưa từng có tiền lệ tuyển mèo, cho dù chúng thể hiện tốt, cuối cùng rất có thể vẫn không được chọn.”
Hạ An An nói: “Không được chọn cũng không sao, chỉ cần cho mèo một cơ hội được ra sân là tốt rồi ạ.”
Phạm Lạc Lương gật đầu đồng ý, chuyện nhỏ này anh ấy vẫn có thể tự mình quyết định.
Vì vậy, Hạ An An và Chu Ngôn Thiên thả hai con mèo Trà Xanh và Trà Ô Long ra khỏi lồng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/app-khach-san-meo-tho-nhi-te/2784922/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.