Anh Mạt đã trải qua bốn ngày hạnh phúc nhất cuộc đời mèo của mình tại Trạm cứu hộ Tâm Duyệt, nhưng trong suốt bốn ngày đó, nó vẫn không đủ can đảm để tiếp cận Đa Tể, chỉ dám âm thầm quan sát từ xa.
Tối ngày thứ tư, khi Anh Mạt đang cuộn tròn trong một góc tường, nó bỗng phát hiện Đa Tể đang đi thẳng về phía mình.
Anh Mạt hoảng hốt vô cùng, a a a a phải làm sao? Anh ấy tới rồi, anh ấy phát hiện ra mình rồi!
Anh Mạt quay người định bỏ chạy sang chỗ khác, nhưng nhận ra nơi ẩn náu mình chọn là một ngõ cụt, không lối thoát. Khi nó muốn chạy sang chỗ khác, nó phát hiện tất cả các lối đều đã bị Đa Tể chặn lại.
“Họ đến đón cô rồi, ngoan ngoãn về nhà với họ đi, sau này đừng chạy lung tung nữa, ngoài kia nguy hiểm lắm.”
Anh Mạt ngây người nhìn Đa Tể trước mặt, nó đang dùng giọng điệu lạnh lùng nói những lời quan tâm, khiến trái tim Anh Mạt đập thình thịch.
“Tôi… Tôi, nhưng tôi vẫn muốn đến thăm anh…” Anh Mạt lấy hết can đảm nói.
Đa Tể đang định dẫn nó ra ngoài, nghe vậy liền quay đầu lại, nhíu mày nói: “Đây không phải là sân chơi của cô, đây là nơi dành cho mèo hoang, cô có nhà, phải biết trân trọng.”
“Ồ…” Anh Mạt có chút chán nản trong lòng, ngoan ngoãn đi theo sau Đa Tể ra ngoài.
Đến đây mấy ngày, nó mới biết, thì ra bức tường này có một cái lỗ, mèo có thể tự do ra vào từ đây.
Sơ Bát và Nguyên Bảo đang đợi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/app-khach-san-meo-tho-nhi-te/2784956/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.