***
Mạc Vũ chạy lẩn vào đám người hộ tống đang chạy ngược xuôi đẩy xe rồi chuồn nhanh vào trong rừng, Nguyễn Thị Hồng mất dấu cậu la lối ầm ĩ, nước mắt giàn giụa. Mạc Minh thấy vậy thì mắng mấy câu, gọi người tìm Mạc Vũ.
Mạc Vũ không sợ lạc thành thử chạy miết vào sâu trong rừng, thấy không ai đuổi theo mới ngồi xuống cạnh một tảng đá lớn nấp kín. Cậu khoan khoái đưa đoản kiếm lên xem thì thấy; Vỏ ngoài trông như ngọc phỉ thúy được điêu khắc chim trĩ tinh xảo, hai mắt khảm nạm thứ ngọc màu tím phản quang. Chưa cần nhìn kỹ đã thấy là vật quý giá, chuôi kiếm trơn bóng mát lạnh, phần đuôi được gắn thêm loại ngọc tím được kết từ nhiều viên mà thành. Mạc Vũ không khỏi trầm trồ, cậu cầm lấy cán đoản kiếm rút ra, một luồng ánh sáng chói lóa đập vào mắt không khỏi làm cậu nheo mày ‘ồ’ lên một tiếng: “Đẹp quá, có vật báu thế này mà không cho ai chạm tới có phải là ích kỷ lắm không.”. Chợt bên tai nghe một tiếng sấm rền, bầu trời trước đó bị vòi rồng làm cho tối mù lúc này nổi cơn giông, ánh chớp lóe lóe như ánh đao bổ xuống. Mạc Vũ không khỏi chấn động nhảy dựng lên, vòi rồng cuồn cuộn phía xa không hiểu sao lại cuồng trướng to lên gấp trăm nghìn lần chỉ trong chớp mắt. Xem chừng sắp cuốn tới bìa rừng này trong nháy mắt. Mạc Vũ thất kinh nhảy chồm lên lao vào rừng, tiếng gió rít mỗi lúc một dồn dập, tiếng gãy vỡ như trống trận thúc sau lưng.
Mạc Vũ sợ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-chien-dai-nghiep-truyen/1319211/chuong-2.html