Nghe lời nói nhẹ nhàng của Lạc Thần, đôi mắt đẹp của Tô Mị sáng lên, trong lòng dâng lên niềm tự hào mãnh liệt, bất quá vẫn sẳn giọng hừ một tiếng:
“Còn không mau mặc vào y phục!?”
Lạc Thần cười cười, lấy ra một y sam màu trắng khoác lên cơ thể, cũng may nội khố của hản lần này chắc chắn, chỉ lộ cơ thể mà không khoe tiểu huynh đệ...
Tô Mị lúc này mới chịu tiến đến khoác lấy cánh tay hắn...
Bây giờ thì nàng mới hiểu cảm giác của Yên Sương Nhi khi đó, có nam nhân ưu tú như vậy, thử hỏi nữ nhân nào không kiêu ngạo? không tự hào?
Bên ngoài Bí Cảnh, trong mắt Bách Diện xuất hiện cảm xúc y hệt, chỉ là không ai nhìn thấy mà thôi...
“Lại lừa gạt Đại Thánh Nữ của Bách Hoa Tông, nam nhân này muốn phong lưu đến khi nào đây?” Nàng cắn cắn cánh môi, trong lòng u oán...
Còn đám đông tu sĩ quan sát thì không cần phải nói, tròng mắt như muốn lòi ra ngoài...
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-chu-thien-ha-phong-than/1833166/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.