Dung Ngộ lặng lẽ ngồi trong phòng bệnh hơn nửa tiếng đồng hồ.
Cô mang theo cặp sách, lấy bút chì ra vẽ một bức ký họa đơn giản, đặt ngay ngắn trên tủ đầu giường.
Cô đứng dậy, nhìn về phía Kỷ Chỉ Uyên vẫn ngồi yên trên ghế sofa, mắt không rời khỏi cô từ lúc vào đến giờ, rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
“Sau này, mỗi ngày vào giờ này tôi sẽ đến thăm bệnh. Kỷ tổng có thấy phiền không?”
Kỷ Chỉ Uyên trầm mặc.
Dĩ nhiên là rất phiền.
Nhưng…
Đối phương biết cả mật mã tuyệt mật nhất của nhà họ Kỷ, mối quan hệ với ông nội còn thân thiết hơn cả cháu ruột như anh.
Thậm chí trong đầu anh còn từng nảy ra một suy nghĩ điên rồ: Liệu có phải cô gái trẻ này… là tình nhân mà ông nội nuôi giấu bên ngoài không?
Không không, chắc không đến mức đó.
Chênh lệch tuổi tác quá quá quá lớn rồi!
Dung Ngộ lấy điện thoại ra, mở mã QR:
“Quét đi, kết bạn nhé.”
Kỷ Chỉ Uyên im lặng mở WeChat, quét mã.
Dung Ngộ mỉm cười:
“Vậy nhé, A Uyên, hẹn ngày mai gặp lại.”
Kỷ Chỉ Uyên: “…”
Bị một học sinh trung học gọi thẳng tên, cảm giác này… thật sự rất sai trái.
Nhưng đối diện ánh mắt trong trẻo, lại mang theo sự trầm tĩnh đáng ngạc nhiên kia, anh lại cảm thấy rất hợp lý.
Phải rồi, ông nội trong mắt cô là “Anh Bảo”, thì cô gọi mình là A Uyên, cũng chẳng có gì lạ.
Kỷ Chỉ Uyên tiễn Dung Ngộ ra cổng, căn dặn tài xế nhất định phải đưa cô về tận nơi an toàn.
Đợi xe rời đi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-co-18-tuoi-o-anh-ha/2886569/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.