Kỷ Chỉ Uyên vẫn chìm trong cơn mê man.
Trong tiềm thức, dường như luôn có một giọng nói không ngừng khích lệ anh, bảo anh đừng ngủ, đừng bỏ cuộc.
Mi mắt anh khẽ run, cuối cùng cũng mở ra.
Ánh sáng trắng chói lòa khiến anh lại nhắm mắt lần nữa.
“Kỷ tiên sinh, anh tỉnh rồi?”
Giọng nữ dịu dàng vang lên, giống hệt với giọng nói trong tiềm thức anh.
Kỷ Chỉ Uyên chậm rãi mở mắt, đối diện với ánh mắt của Ôn Nghiên:
“Bác sĩ Ôn?”
Ôn Nghiên mỉm cười:
“Tỉnh lại là tốt rồi. Kỷ lão gia và Dung tiểu thư đang đưa Kỷ Nhị thiếu đi xử lý vết thương ngoài, lát nữa sẽ qua đây.”
Ký ức trong phòng phẫu thuật dần hiện về.
Khi đó, anh như một con cá chờ xẻ thịt, mặc người muốn làm gì thì làm.
Nếu không có cô xuất hiện, e rằng giờ anh đã bị mổ phanh bụng, sống c.h.ế.t khó lường…
“Cảm ơn bác sĩ Ôn.” Giọng Kỷ Chỉ Uyên khàn khàn, “Khi về Hải Thành, tôi nhất định sẽ đích thân đến cảm ơn.”
Đôi mắt đen của anh, lặng lẽ dõi theo cô.
Có lẽ ánh nhìn ấy quá chuyên chú, khiến Ôn Nghiên bỗng có ảo giác… như thể hai người đã quen biết từ lâu.
Cô vội vàng tránh ánh mắt ấy.
Đúng lúc điện thoại rung lên, như để xua đi sự ngượng ngập, cô nhanh chóng nhận cuộc gọi video:
“Anh, có chuyện gì vậy?”
Trên màn hình là gương mặt một người đàn ông chín chắn, lông mày khẽ nhíu:
“Anh vừa thấy tin tức, bệnh viện Lý thị xảy ra chuyện lớn, nhiều nhân viên y tế bị bắt. Anh nhớ em mấy hôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-co-18-tuoi-o-anh-ha/2887497/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.