“Đi thôi, về nhà.
” Khương Tô đứng dậy, tiện tay hất con mèo xuống đất.
Mèo đen phẫn nộ kêu ngao một tiếng, nó nhe răng thò móng vuốt về phía cô, nhưng mới được một nửa đã đối mặt với đôi mắt âm u lạnh lùng của Khương Tô, nó lập tức cứng đờ, học thông minh giả vờ như chưa có gì xảy ra, lè lưỡi liếm cái móng vuốt đang xòe ra.
“Cái người kia, có phải tối nay sẽ gặp chuyện gì đó hay không?” Ông Tôn nhanh nhẹn dọn bàn, đuổi theo Khương Tô.
Khương Tô giơ một tay chỉ lên trời, cười đầy thần bí: “Thiên cơ không thể tiết lộ.
”Ông Tôn nói thầm trong lòng, làm như cô chưa bao giờ tiết lộ thiên cơ vậy?Khương Tô cũng không quay đầu lại: “Tôi biết cậu đang nghĩ gì trong bụng đó.
”Ông Tôn: "! "---Trương Kỳ Phong cứ mãi xã giao đến tận mười hai giờ.
Ông ta bị rót một bụng rượu, khuôn mặt đỏ bừng, cả người nồng nặc mùi rượu, đi vào WC để xả nước, sau đó kéo quần lên gọn gàng, ưỡn cái bụng bia chuẩn bị quay về.
Tài xế đã chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Trương Kỳ Phong đi từ trong hội sở ra, lập tức chạy lên mở cửa ghế sau xe.
Trương Kỳ Phong vừa định lên xe, một chân đã bước lên rồi nhưng trong đầu đột nhiên hiện lên đôi mắt sâu thẳm, gió lạnh thổi qua, làm ông ta run lập cập.
Trương Kỳ Phong bị gió lạnh thổi qua, hoàn hồn lại, ông ta ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định đóng cửa ghế sau lại, ngồi vào ghế phụ.
Tài xế thấy hơi buồn bực,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-cot-khuong-to/1640284/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.