Ngày tiếp theo, sau buổi hôn lễ, thường sẽ sáng bừng lên với những ký ức hạnh phúc của đêm tân hôn. Nhưng tất cả những gì Lucien có thể nhớ lại, là đáy chai rượu brandy của gã. Gã ngồi đơn độc ở bàn ăn sáng, đầu vùi trong hai tay. Từ khi còn là một thằng nhóc đầy sức sống chỉ biết đến trường rồi lại về nhà, ngoài việc bị ép kiêng khem với một số nhu cầu của đàn ông, gã chưa bao giờ quá buông thả như ngay lúc này.
"Ông Dante Wexford."
Lucien ngẩng lên vừa đúng lúc để nhìn thấy Elton, quản gia mới ở Luân Đôn, rời khỏi phòng và Dante bước vào.
"Xem ra cậu đã trở lại từ chuyến đi bí xuống vùng quê", Dante nói, tự nhiên và ung dung ngồi xuống bàn. "Cậu phát hiện một mối đầu tư mới à? Tôi thề, ngài Fenworthy của cậu sẽ cảm kích mãnh liệt. Mỗi Chủ nhật ông ta hẳn sẽ đều đặn đến nhà thờ để tạ ơn Chúa vì được cậu giải cứu."
''Thật cảm động làm sao khi biết mình được lưu luyến đến thế, ngay cả khi điều đó bắt nguồn từ đối tác làm ăn."
"Thôi nào, thôi nào, Lucien." Dante lấy cho mình một quả cam và bắt đầu bóc vỏ, một nụ cười vui vẻ nhăn nhở trên mặt. "Cậu biết tôi cũng nhớ cậu mà."
"Chắc hẳn rồi, còn lý do nào khác nữa mới khiến cậu đến thăm tôi vào sáng sớm thế này chứ? Là gì đây, mới có mười giờ? Tôi thề là thường thì cậu không dậy cho đến tận hai giờ chiều."
"Để khai sự thật, tôi vẫn chưa đi ngủ." Với tiếng cười khùng khục, Dante
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-dem-dinh-menh/1346404/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.