"Ha!" Ngài Chestwick vỗ bàn tay lên bàn. Chén đĩa rung lên loảng xoảng khiến Aveline nhảy dựng lên. "Ta đã bảo mọi chuyện sẽ ổn thỏa, không phải sao? Ta đã bảo là hắn sẽ châp nhận lá thư xin lỗi của ta mà."
"Vâng thưa cha." Aveline lấy một lát bánh mì và phết bơ lên.
"Nó được gửi đến tối qua, sau khi con đi ngủ." Cha cô bắt đầu cắt xúc xích. "Ta không muốn đánh thức con, nhưng ta cá là con sẽ cảm thấy hạnh phúc nếu sáng nay vẫn thấy người cha thân thương của mình còn sống và khỏe mạnh."
"Và tạ ơn Chúa vì điều đó." Bụng thắt lại, cô đặt lát bánh mì còn nguyên vẹn lên đĩa với phần bữa sáng chưa được đụng đến. "Con không biết sẽ làm được gì nếu không có cha nữa, thưa cha"
"Được rồi, được rồi, con yêu." Ông nhét một miếng xúc xích vào miệng và nhai. "Chẳng có gì khiến con gái xinh đẹp của ta phải lo lắng. Mọi thứ tốt đẹp sẽ kết thúc trong tốt đẹp."
"Nhưng con thực sự lo lắng." Cô đặt dao nĩa bằng bạc xuống bàn và trấn an cha của mình bằng một ánh nhìn điềm tĩnh. "Cha à, người thiếu chút nữa đã bị người ta giết chết. Nếu ông DuFeron không chấp nhận lá thư xin lỗi của cha, hẳn là ngay lúc này con đã phải lên kế hoạch cho đám tang của cha
Vị Nam tước bật cười. "Vận may của ta đã trở lại, con gái ạ, con không thấy sao? DuFeron chưa bao giờ chấp nhận xin lỗi trước đây. Nó đã trở lại, ta đã bảo mà!"
Aveline thoáng nhìn xuống bữa sáng khi vật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-dem-dinh-menh/1346424/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.