Tôi ngồi dưới hàng tre, từng ánh bình mình đang len lỏi qua kẽ lá xanh biếc. Cơn gió dịu dàng lướt nhẹ bên tai. Chiếc hộp mẹ quý hơn mạng sống mình! Tôi áp nhẹ lấy hơi ấm tỏa ra từ nó, khẽ chạm môi lên vân gỗ bạc màu.
Tôi nhẹ nhàng mở lá thư nhòe màu nước mắt.
" Tự của mẹ,
Mẹ yêu con nhiều lắm. Con là món quà vô giá của cuộc đời mẹ. Mẹ muốn nói với con thật nhiều, tất cả những gì mẹ ấp ủ giấu kín bấy lâu nhưng mỗi lần định nói lại mắc nghẹn ở cổ. Và mẹ biết rằng có nói hay không cũng không quan trọng. Vì Tự của mẹ quá tử tế, Tự của mẹ chẳng bao giờ làm mẹ khó xử bởi những câu hỏi mà bất cứ đứa trẻ nào cũng tò mò muốn biết.
Tự càng ngoan mẹ càng cắn rứt, dằn vặt. Tự có biết tại sao mẹ đặt tên con là Tự không? Vì tự mẹ làm tự mẹ chịu, mẹ sẽ tự lực, tự thân cho Tự một cuộc sống tự lập. Tự của mẹ đúng là mẫu người đàn ông lý tưởng. Mẹ tự hào vì Tự. Tự của mẹ rất tốt vậy nên con hãy vứt bỏ tự ti mà tự tin lên nhé.
Tự à, đã không làm được gì cho con nhưng mẹ lại nhờ con một việc. Mẹ muốn ra biển càng sớm càng tốt. Có người đã chờ mẹ ở đó rất lâu rồi. Mẹ ích kỷ và xấu xa lắm đúng không? Bỏ con một mình để đi chơi với bạn. Mẹ của Tự ham chơi quá mà. Một điều cuối cùng mẹ muốn nói với con là mẹ yêu con, mẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-duong-thang-tam-song/286196/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.