Xuất viện, tôi về chuồng ngủ thu dọn đồ đạc. Vậy là một mùa xuân lại sắp đến. Về quê ăn Tết với mẹ yêu nào, năm nay sẽ có thêm thành viên mới. Phải không "cậu" - quay sang đá lông nheo với bồ câu. Bồ câu ưng ý đáp lại bằng điệu nhảy lon ton.
- Ồ! Mày vẽ đẹp thật đấy. Thiếu nữ đánh dương cầm trong màn mưa à? Lãng mạn nhỉ. Mà sao không vẽ mặt mà chỉ vẽ sau lưng thế? - Choi cầm bức tranh vừa chạy xuống nhà vừa liếng thoắng - Cho tao nhé! Tao sẽ khoe với Út Còi là tao vẽ.
Tôi chạy theo, chau mày, hạ giọng:
- Tao sẽ vẽ cho mày cái khác. - Đưa tay ra... - Còn cái này trả lại tao - ... lấy lại bức tranh từ tay Choi.
Nhìn sắc mặt nghiêm túc của tôi Choi cũng không dám nhây. Bỗng nhiên nó xụ mặt.
- Mày về quê ăn Tết với mẹ sướng thân. Út Còi tuần sau cũng về. Mấy cái đứa xấu xa - Choi hút mất vào con đường lớn, vào dòng người đông đúc.
Thiệt khổ cho nó, giữa thành phố nhộn nhịp, nó vẫn là thằng bé cô đơn. Nó không muốn về chung với Út Còi vì sợ nhìn thấy cảnh gia đình ấm áp hạnh phúc nó không khỏi chạnh lòng, tủi thân. Năm nào nó cũng tự hào vì ra Tết là xúng xính tiền làm thêm. Nó luôn cố tỏ vẻ tham tiền để che lấp mơ ước giản dị mộc mạc của đứa trẻ thiếu tình thương. Đằng sau cái mặt hài hài gian gian luôn mang đến sự lạc quan cho người khác là nỗi buồn sâu kín. Càng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-duong-thang-tam-song/286204/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.