Nước rỏ khắp người khiến tôi không dám ngồi lên ghế. Mọi người nhìn tôi với ánh mắt ái ngại. Một lúc sau, cô bé chừng 10 tuổi đi từ cuối xe lên kéo tay tôi:
- Anh xuống đây ngồi với My My nhé!
Rồi cô bé lấy ra chiếc bịch nylon phủ lên ghế ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
- Cảm ơn My My đáng yêu.
My My lại đưa cho tôi chiếc khăn mặt bé xinh bằng bàn tay. Tôi sợ làm dơ khăn của bé nên từ chối nhưng chân mày My My nhíu lên kiên quyết, đến khi tôi chịu lau mặt chân mày cô bé mới dãn ra tạo nên một hình vòng cung xinh xắn. Tôi cảm kích cô bé bằng ánh mắt vui vẻ giả tạo nhất có thể. Tôi chỉ biết nhìn ra ngoài trời qua ô cửa kính đã bị mưa làm cho mờ tịt. Tôi cắn chặt tay.
- Anh có biết truyền thuyết thiên thần kính không? Chắc là không đâu. Vì chỉ có mình em biết thôi. Em kể cho anh nghe nhưng anh phải tuyệt đối giữ bí mật nhé! Móc ngoéo nào!
Cô bé chìa ngón tay út nhỏ xíu dễ thương ra. Tôi còn chưa kịp hiểu thì My My đã tự móc tay mình vào tay tôi. Cô bé hồn nhiên nói:
- Ngày xửa ngày xưa, khi mưa xuống làm mờ các ô kính là lúc hoàng tử mưa ban sức mạnh cho thiên thần kính để thực hiện mơ ước của loài người. Nếu anh muốn cầu nguyện cho ai đó chỉ cần viết tên người đó lên kính thành tâm cầu nguyện người đó sẽ được bình an. Xem em nè!
Cô bé vừa viết chữ "An" lên kính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-duong-thang-tam-song/286208/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.