Dù thế nào đi chăng nữa thì việc lấy lại được xe nhanh như vậy cũng là một việc tốt. Lương Trản được Kỷ Đồng Quang đi cùng tới đồn cảnh sát để xác nhận, sau đó dưới sự giúp đỡ của cảnh sát, xe của cô đã được kéo tới gara làm lại chìa khóa.
Nghĩ tới việc chuyến này lại làm lãng phí tài nguyên của nhà nước nên trước khi đến gara cô đã mua vài chai nước gửi đồng chí cảnh sát đã giúp đỡ mình kéo xe để bày tỏ lòng biết ơn.
Viên cảnh sát đó rất trẻ, khi nhận nước của cô còn niềm nở nói rằng cô không cần khách sáo như vậy.
“Đội trưởng đã đặc biệt giao phó nhiệm vụ cho tôi mà.” Viên cảnh sát nói.
“Há? Lương Trản có chút kinh ngạc: “Đội trường của các anh là…?”
Dường như viên cảnh sát trẻ đã nhận ra rằng mình đã không cẩn thận lỡ lời.
Anh ta che miệng lại, ngại ngùng nói: “Có lẽ là do bạn của cô Lương đã tới đồn chúng tôi nhờ vả, dù sao thì hôm nay đội trưởng cũng đã đích thân dặn dò tôi vài câu.”
Thông thường, những vụ cướp như thế này sẽ không cần đội trưởng can thiệp vào. Lương Trản ngay lập tức hiểu ra. Chắc chắn là Diệp Lan, sau khi bị cô từ chối, cậu nhóc này vẫn đi nhờ vả ba mình.
Mặc dù từ quan điểm kết quả mà nói thì sự nhờ vả này đã phát huy tác dụng, nhưng Lương Trản không bao giờ thích mặc nợ người khác, nên hiện tại khó tránh khỏi cảm thấy khó xử.
Kỷ Đồng Quang đừng bên cạnh lắng nghe và có lẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-em-keu-anh-ve-nuoc-ket-hon/2578018/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.