90. Mỗi năm gặp nhau, chẳng qua chỉ là một mong ước tốt đẹp mà thôi.
Nửa tháng sau, Cố Phù Châu dẫn quân tiếp viện đến Tây Bắc, Lâm Thanh Vũ lại chân trời góc bể với hắn lần nữa. Điều đáng để vui mừng duy nhất là, ít nhất lần này họ có thể viết thư cho nhau, đây là đặc quyền thiên tử ban cho họ.
Mỗi một lần đưa tấu về kinh thành, đều có lẫn một bức thư nhà của Cố đại tướng quân viết cho phu nhân, cả hai thứ này đều được đặt trên bàn của Lâm Thanh Vũ sớm nhất.
Tấu thư và thư nhà dù cùng được viết từ tay một người, nhưng phong cách lại rất khác nhau. Trên tấu luôn dùng lời ít ý nhiều, câu từ thỏa đáng, tất cả đều nói về việc trong quân. Trong khoảng thời gian này, quân Tây Hạ do quỷ soái dẫn đầu thế như chẻ tre, sau khi chiếm lĩnh Ung Lương lại lấy thêm vài tòa thành quan trọng của Tây Bắc. Sau khi Cố Phù Châu dẫn theo viện binh từ kinh sư đến, ít nhiều gì cũng ổn định được quân tâm, nâng cao tinh thần chúng sĩ.
Dưới sự tấn công quyết liệt của quân Tây Hạ, quân Đại Du tử thủ thành Quỹ Châu. Đây là tuyến phòng thủ cuối cùng ở Tây Bắc, một khi Quỹ Châu thất thủ, cửa Tây Bắc Đại Du rộng mở, đến lúc đó Tây Hạ đánh đến bình nguyên Giang Nam, là có thể đánh thẳng đến quốc đô.
Xét cho cùng, dù sao Cố Phù Châu cũng là người quấn mền trèo lên cửa thành chỉ huy phòng thủ, hắn rất có kinh nghiệm trong chuyện này. Quân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-lan-ga-cho-in-luoi/197797/chuong-090.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.