Về đến nhà, thấy đôi giày ở cửa, Chu Noãn biết Chu Diệc Mạch đã về đến nơi.
Cô rón rén lên lầu thì thấy anh đang ngủ trên ghế sô pha ở tầng hai.
Gương mặt nhìn nghiêng góc cạnh, đôi hàng mi dày, mái tóc mềm mại có đôi chỗ ngả vàng, tất cả đều bình yên đến lạ dưới ánh đèn dìu dịu. Chu Noãn đứng lặng ở đầu cầu thang, chăm chú nhìn anh hồi lâu rồi cúi đầu mỉm cười, đôi mắt sáng ngời long lanh.
Chu Noãn đi vào phòng lấy tấm chăn nhung, rón rén đi tới bên cạnh nhẹ nhàng phủ lên người anh.
Cô sợ đánh thức anh.
Thực ra thường ngày Chu Diệc Mạch cũng ngủ không sâu, huống chi lần này lại nhiều động tĩnh đến thế. Đôi mi anh khẽ rung, mắt lim dim mở, đôi ngươi màu hổ phách còn đang mơ màng. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là Chu Noãn.
Chu Diệc Mạch híp mắt mỉm cười nhìn cô.
Chu Noãn nhìn vào mắt anh, dịu dàng nói: "Em xin lỗi, đánh thức anh rồi."
"Về rồi à ... Mọi người đi đâu vậy..." Chu Diệc Mạch lười biếng khan giọng nói.
Lúc anh về, trong nhà chẳng còn một bóng người.
"Em đưa Tuế Tuế đi mua mấy bộ áo quần mới."
Chu Noãn nhẹ nhàng nói, cô không nhắc đến chuyện gặp Hứa Doanh.
"Anh ăn cơm chưa?" Chu Noãn hỏi.
Chu Diệc Mạch khẽ gật đầu.
Anh đứng dậy, đôi mắt ấm áp nhìn Chu Noãn: "Noãn Noãn."
"Vâng?" Cô đáp bâng quơ.
"Ngày mai anh sẽ đi công tác ở Đức." Chu Diệc Mạch nói.
Chu Noãn nói: "Em biết rồi."
Cô ấn vai Chu Diệc Mạch để anh nằm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-lan-gap-go/1722160/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.