“Cậu đến làm gì ? ” Hai tay ôm với trước ngực thân thể tựa lên khung cửa , Hoắc Lôi lạnh nhạt nhìn khuôn mặt tươi cười của Tề Hiên hỏi .
“ Bộ dáng của cậu thật đặc biệt .”Nhìn bạn tốt quần áo xộc xệch , Tề hiện còn tưởng rằng mình nhìn nhầm người.
Hắn nhớ người bạn tốt này rất coi trọng hình tượng của mình, bình thường không chuẩn bị sẽ không ra khỏi cửa.
“Cút!” Hung hăng trừng mắt , Hoắc Lôi kéo mấy sợ tóc tán loạn trên trán về phía sau. Xem ra hôm nay cậu ta không đơn giản chỉ đến đây làm khách.
“ A! Nghe nói hôm nay cảnh sát đến đây "uống trà", cho nên tôi đây cất công đến quan tâm cậu một chút.” Nghiêng người lách vào trong, ánh mắt không chút kiêng dè quan sát xung quanh.
"Cốc!" Tiếng gõ cửa vang lên, Hoắc Lôi theo sát di vào. “Cậu tìm cái gì ”
“Mấy đứa con nhà cậu đâu?” Thế nào lại không thấy? Hắn hôm nay đến đây chủ yếu là muốn nhìn mặt chúng một chút nha.
“ Họ Tề, cậu muốn chết sớm có phải không. ” Cái gì mà con của hắn?
“ Ha ha, thấy rồi.” Mắ trợn to nhìn về ba đứa trể trên sô pha , Tề hiên quyết định mặc kệ người nào đó đang lửa giận nghi ngút .
“ Chậc...chậc...! Ta không phải lắm lời, nhưng...Lôi, cậu đúng là nhặt được bảo bối! ”
Mấy đứa nhỏ quá đẹp rồi.
“Cho cậu luôn đấy. ”
“ Ha ha!” Tề Hiên cười khan
Tiểu nha đầu lớn nhất vừa nhìn thấy khách đến nhà , lập tức chạy thùng thùng tới, nâng lên khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-tieu-ac-ma-hay-de-cha-yen/385123/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.