🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sở Hi Thanh nghe vậy, nỗi lòng lại xúc động.
Hắn cũng nhìn ra Diệp Tri Thu không nói thật.
Tuy rằng hắn không biết vì sao Diệp Tri Thu lại đi theo, nhưng hiển nhiên là vị
này vẫn luôn đi theo sau, bảo vệ hắn từ trong bóng tối.
Hắn nở nụ cười tiêu sái: “Đệ tử có trình độ gì chứ? Nào dám dùng hai chữ ‘luận
bàn’? Phải là đệ tử thỉnh giáo với giáo đầu mới đúng. Có điều, có thể chờ đến
khi về quận Tú Thủy rồi nói không? Hiện giờ không tiện lắm.”
Sở Vân Vân từng nói thiên phú và ngộ tính của Diệp Tri Thu cũng là cấp bậc
siêu thiên kiêu.
Thiên tư tu hành của nàng chỉ kém Lục Loạn Ly một bậc, còn hơn xa Thiết
Cuồng Nhân. Chỉ là do xuất thân từ bình dân, nên bị chậm trễ việc tu hành.
Vì vậy, tuy rằng Diệp Tri Thu chỉ có tu vị lục phẩm thượng, nhưng sức chiến
đấu của nàng lại vượt xa tu vị, có thể lên đến một phẩm cấp!
Tương lai vị này mà bước vào nội môn của Vô Tướng thần tông, chẳng khác
nào bước lên con đường thênh thang, tất có thể một bước lên trời.
Thật ra thì những người như Diệp Tri Thu mới là nòng cốt và trụ cột của các
tông phái cỡ lớn.
Bọn họ đều có thiên phú cực cao, nhưng bởi vì hoàn cảnh gia đình, nên không
có danh tiếng gì, tu luyện cũng rất khó khăn, chỉ có thể mày mò trong quân đội
hoặc giang hồ, từng bước từng bước kiếm tài nguyên tu hành, chậm rãi bò lên
trên.
Chỉ cần những người này lộ mũi nhọn, bộc lộ tài năng, lục đại thần tông đều rất
coi trọng bọn họ, sẽ dùng một lượng lớn tài nguyên để đào tạo và bồi dưỡng.
Kiếm Tàng Phong và Diệp Tri Thu, lại là những người tài ba trong số này.
Có thể bọn họ chậm hơn một bước một bước, thậm chí là hai bước, nhưng thành
tựu tương lai sẽ không kém hơn những siêu thiên kiêu trên Thanh Vân Tổng
Bảng kia.
Thậm chí do tâm tính của bọn họ càng vững chắc hơn người khác, cho nên hạn
mức tối đa của bọn họ cũng cao hơn.
Sở Hi Thanh cũng rất muốn giao thủ với Diệp Tri Thu một lần, lĩnh giáo võ đạo
của vị giáo đầu này.
Tuy nhiên, hắn hi vọng mình sẽ dùng thực lực của bản thân, chứ không phải
mượn thẻ nhân vật Tần Mộc Ca.
Sở Hi Thanh dự tính khi mình trở về quận Tú Thủy, thực lực của mình sẽ không
kém hơn Tần Mộc Ca 12 tuổi 01 ngày, thậm chí còn có thể hơn một bậc.
“Về Tú Thủy? Cũng được.” Diệp Tri Thu hơi gật đầu.
Diệp Tri Thu rất muốn kiểm tra trình độ võ đạo của Sở Hi Thanh.
Nhưng đánh ở trên mặt sông thì đúng là không tiện lắm, cũng không hết hứng
được.
Đoạn sông này là đoạn sông có nhiều thuyền buôn nhất ở sông Thương Lãng.
Mỗi ngày đều có mười mấy vạn chiếc thuyền đi qua con sông này.
Mà ngay khi Sở Hi Thanh chiến đấu với những sát thủ kia, hai mươi mấy chiếc
thuyền buôn và thuyền khách ở chung quanh đều không thể không tránh né về
phía bờ bắc, tất cả đều sợ bị cuốn vào trong đó.
Dưới hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào mà giao thủ với Sở Hi Thanh, chỉ làm cho
võ đạo và thiên phú của hắn bị bại lộ.
Đặc biệt là bên người Sở Hi Thanh còn có một tên có lai lịch khả nghi. . .
Ngay khi Diệp Tri Thu nghĩ đến chỗ này, thì một bóng người nữ tính yểu điệu,
da thịt hơi đen cũng đạp lên mặt sông, chạy từ bờ nam về phía bên này.
Kế Tiễn Tiễn đi đến gần Sở Hi Thanh, đầu tiên là quét mắt nhìn bốn phía chung
quanh.
Lúc này, trên mặt sông vẫn còn máu, thần niệm của nàng cũng cảm nhận được
thi thể ở dưới lòng sông.
Còn có mười cái xúc tu của con sát thi Hà La Ngư kia đang cướp đoạt chiến lợi
phẩm từ trên người các thi thể kia.
Nó lột sạch những pháp khí thất phẩm, thậm chí là lục phẩm ở trên người thi thể
xuống, rồi đưa lên trên boong thuyền.
Kế Tiễn Tiễn lại đưa mắt, tập trên lên người hai người Sở Hi Thanh và Diệp Tri
Thu.
Kế Tiễn Tiễn nhận ra Diệp Tri Thu, ban đầu nàng còn cho rằng bị Diệp giáo đầu
này ra tay, hỗ trợ Sở Hi Thanh giải quyết đám sát thủ này.
Nhưng nàng lập tức nghĩ đến, đám thuộc hạ kia của nàng sẽ không nói dối về
những chuyện thế này.
Hơn nữa, khí tức của vị nữ giáo đầu này rất ôn hòa, không có bất kỳ dị thường
nào.
Trái lại thì trên người Sở Hi Thanh bây giờ vẫn còn có đao ý ác liệt, toàn thân
có mùi máu tanh nhàn nhạt.
Kế Tiễn Tiễn âm thầm kinh dị, con ngươi hơi co lại: “Đường chủ, ngươi đã giải
quyết những sát thủ kia rồi?”
Cái tên này uống thuốc gì? Sao tự nhiên lại trở nên lợi hại như vậy?
“Giải quyết rồi.” Giọng nói của Sở Hi Thanh rất bình thản, gật đầu nói: “Có thể
là Sát Sinh Lâu đánh giá thấp ta, những sát thủ này không có tên nào ra hồn cả.
À đúng rồi. . .”
Hắn quay về phía Kế Tiễn Tiễn: ‘Tình hình bên ngươi thế nào? Thực lực của
mấy người kia cũng không tệ nha.”
Vẻ mặt Kế Tiễn Tiễn lại rất quái lạ: “Bọn họ chạy trốn, ngay bên kia. . .”
Kế Tiễn Tiễn chỉ chỉ về phía thượng du, nơi đó có mấy bóng người màu đen
đang chạy băng băng bên bờ sông.
Đám thuộc hạ này của nàng lo lắng Sở Hi Thanh sẽ đuổi theo, cho nên trốn rất
nhanh, chẳng mấy chốc đã chạy mười lăm mười sáu dặm

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.