Sở Hi Thanh nghe vậy, nỗi lòng lại xúc động.
Hắn cũng nhìn ra Diệp Tri Thu không nói thật.
Tuy rằng hắn không biết vì sao Diệp Tri Thu lại đi theo, nhưng hiển nhiên là vị
này vẫn luôn đi theo sau, bảo vệ hắn từ trong bóng tối.
Hắn nở nụ cười tiêu sái: “Đệ tử có trình độ gì chứ? Nào dám dùng hai chữ ‘luận
bàn’? Phải là đệ tử thỉnh giáo với giáo đầu mới đúng. Có điều, có thể chờ đến
khi về quận Tú Thủy rồi nói không? Hiện giờ không tiện lắm.”
Sở Vân Vân từng nói thiên phú và ngộ tính của Diệp Tri Thu cũng là cấp bậc
siêu thiên kiêu.
Thiên tư tu hành của nàng chỉ kém Lục Loạn Ly một bậc, còn hơn xa Thiết
Cuồng Nhân. Chỉ là do xuất thân từ bình dân, nên bị chậm trễ việc tu hành.
Vì vậy, tuy rằng Diệp Tri Thu chỉ có tu vị lục phẩm thượng, nhưng sức chiến
đấu của nàng lại vượt xa tu vị, có thể lên đến một phẩm cấp!
Tương lai vị này mà bước vào nội môn của Vô Tướng thần tông, chẳng khác
nào bước lên con đường thênh thang, tất có thể một bước lên trời.
Thật ra thì những người như Diệp Tri Thu mới là nòng cốt và trụ cột của các
tông phái cỡ lớn.
Bọn họ đều có thiên phú cực cao, nhưng bởi vì hoàn cảnh gia đình, nên không
có danh tiếng gì, tu luyện cũng rất khó khăn, chỉ có thể mày mò trong quân đội
hoặc giang hồ, từng bước từng bước kiếm tài nguyên tu hành, chậm rãi bò lên
trên.
Chỉ cần những người này lộ mũi nhọn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-vo-khai-hoang/2210233/chuong-611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.