Mười cái ‘phi hoàng nỗ’ kia vốn có thể bắn chết hắn trong nháy mắt, nhưng lúc
này lại không thể tổn thương đến hắn.
Sở Hi Thanh bện ra một mảnh đao dày đặc ở trước người, nước chảy không lọt,
mưa gió không lọt.
Những mũi tên và đinh tên kia bị hắn đánh bay ra ngoài, không ngừng va chạm
vào hai bên vách đá.
Tuy nhiên, tốc độ tiến lên của hắn đã bị dừng lại, cái mưa tên liên miên không
dứt này, tuy rằng nó tạm thời không làm gì được hắn, nhưng vẫn làm cho hắn
nửa bước khó đi.
Một số mã phỉ không mang cung tên thì trực tiếp sử dụng ám khí, các loại phi
tiêu, Kim Tiễn tiêu, phi châm, thậm chí là các loại Lưu Tinh chùy. . . tất cả đều
bay đến liên tiếp không ngừng.
Điều làm cho Sở Hi Thanh giận dữ chính là, có vài tên trong đó còn bắn về phía
Lục Loạn Ly đang ngất ở một bên.
Đám con hoang này!
Trong lòng Sở Hi Thanh thấy hơi bất đắc dĩ, mà trong khi hắn muốn lùi lại phía
sau, trở về bên cạnh Lục Loạn Ly.
Thì trong đầu óc của hắn bỗng nhiên xuất hiện vài đoạn tin tức.
Đoạn thứ nhất là: Một cơm chi đức phải đền, Nhai Tí có oán tất báo, đã báo thì
không tránh khỏi chém giết máu tanh!
Đoạn thứ hai là: Cho nên quân tử trị người, tức lấy đạo của người trả lại cho
người!
Hai mắt Sở Hi Thanh nhất thời hiện lên một tia kỳ dị, thế đao của hắn cũng bắt
đầu theo đó mà thay đổi, hơi thở toàn thân cũng phát sinh biến hóa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-vo-khai-hoang/2210505/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.