Nhưng vào lúc này, có một con bồ câu Lưu Quan Ngân Vũ có huyết mạch của
Vũ Gia bay vào trong phòng, dự định rơi vào trên vai của Tạ Chân Khanh.
Tạ Chân Khanh hơi nhíu mày, lòng thầm nói mình còn đang nói chuyện với thủ
trưởng đây.
Nàng phất phất tay, ra hiệu cho con bồ câu này ra ngoài chờ một chút.
Con bồ câu lông bạc kia lại không chịu nghe lời, liền bay lượn ở quanh người
nàng, lưu luyến không đi.
Tạ Chân Khanh không khỏi ngưng trọng.
Loại bồ câu đưa thứ ngày đi hai vạn dặm như bồ câu Lưu Quan Ngân Vũ này,
phân lầu Đông Châu bọn họ chỉ có tổng cộng mười con.
Có một con trong đó là do mấy thủ hạ thân tín nhất của nàng mang theo, đi theo
dõi và quan sát hành tung của Sở Hi Thanh.
Tình huống như trước mắt, chứng tỏ là đã có chuyện.
Hơn nữa còn là chuyện cực kỳ khẩn cấp.
Lễ bộ thị lang lại vô cùng rộng lượng, hắn phất tay nói: “Hình như là có chuyện
gấp, mở ra xem một chút đi.”
Lúc này Tạ Chân Khanh mới đỡ con bồ câu Lưu Quan Ngân Vũ, lấy giấy viết
thư từ thùng thư dưới chân chim bồ câu.
Sau khi nàng liếc mắt nhìn một lát thì hơi sững sờ, sau đó vẻ mặt trở nên
nghiêm túc: “Đại nhân, nửa ngày trước, Huyết Tích Tử - Vương Thanh xếp
hạng 12 Hắc Bảng Đông Châu chúng ta, đã chết trong tay Sở Hi Thanh!”
Mấy người còn lại trong phòng đều hơi sững sờ.
Dù là Lễ bộ thị lang cũng hơi kinh ngạc mà rướn người lên.
Hắn không biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-vo-khai-hoang/2234386/chuong-627.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.