“Huyết Nhai thánh truyền quá thu hút ánh mắt, không tiện làm một số việc.”
Mặt mày Mặc Sĩ La Hầu âm lãnh, hắn hơi phất tay áo, tạm thời niêm phong
năm giác quan và linh thức của Tào Hiên: “Kinh Tây Sở gia là Kinh Tây Sở gia,
Thiên nha là Thiên nha. Đô chỉ huy sứ đại nhân muốn ngươi điều tra một việc
khác, vị Huyết Nhai thánh truyền của Sở gia này, rốt cuộc là . . .”
Hắn nói đến chỗ này, chợt nghe thấy một tiếng chuông vang.
Mặc Sĩ La Hầu cảm nhận được dưới chân hơi rung động, tựa như địa long lật
người.
Vẻ mặt hắn hơi động, trong mắt chứa vẻ ngờ vực mà nhìn về phía tòa lăng mộ
kia.
Tiếng chuông này là tiếng chuông cuối cùng của đại điển tế bái lần này, nhưng
không biết vì sao lại khiến cho mặt đất hơi run rẩy.
Nói đến mới nhớ, bắt đầu từ khi Mặc Sĩ La Hầu tiếp cận nơi này, hắn đã có cảm
giác tòa lăng mộ và Mi gia trang kia có chút không đúng lắm.
Rốt cuộc là không đúng ở đâu, thì Mặc Sĩ La Hầu không cảm ứng được.
Hắn chỉ có thể nhận ra tòa lăng mộ kia được xây dựng rất có bài bản, phong
thủy rất tốt, tứ tượng đầy đủ, ngũ hành đều có.
Vấn đề là trình độ phong thủy của vị thuật sự thiết kế lăng mộ này, khiến cho
hắn nhìn không thấu.
Bản lĩnh thiết kế phong thủy bảo địa của người này cực cao, hắn há có thể
không biết dưới lăng mộ này từng có một trận chém giết, chiến sự có quy mô
hơn vạn người, vì thế nên sát lực rất nồng?
Đây rõ ràng là dẫn kim khí ở phía tây và lực lượng sát lực nhập mộ, hơn nữa
chủ nhân lăng mộ còn được phong làm ‘Sơn thần’ có thể lấy thổ sinh kim.
Rốt cuộc vị thuật sư phong thủy này muốn làm gì?
Nhưng ngay sau đó, Mặc Sĩ La Hầu đã nghe đến, đây là chỉ là một tòa lăng mộ
mà thôi, trong và ngoài mộ đều không có biện pháp chuyên môn nuôi sát, cho
nên khẽ lắc đầu, thu hồi tầm mắt.
Hắn cho rằng mình nghĩ nhiều rồi, không có phương pháp nuôi sát, dù cho kim
thổ chi khí và lực lượng hung sát nhập mộ, thì cũng không tồn tại được bao lâu.
. . .
Năm ngày sau, bên trong một gian phòng riêng tại tầng thứ ba của Bảo Khí các,
nằm ở phía nam Cổ Thị tập, Sở Hi Thanh đang ngưng thần nhìn danh sách pháp
khí mà Bảo Khí các cung cấp.
Trong mắt của hắn hiện lên vẻ thất vọng: “Chỉ có những thứ này sao?”
Bảo Khí các là một nhà chuyên môn kinh doanh pháp khí ở Cổ Thị tập, cùng
với Châu Quang lâu, hợp lại xưng là Châu Quang Bảo Khi, có đại danh đỉnh
đỉnh trên giang hồ.
Hai nhà này đều thuộc về một chủ, một nhà kinh doanh pháp khí, một nhà kinh
doanh các loại tài liệu.
Bọn họ không chỉ là một trong những hiệu buôn lớn nhất trong Cổ Thị tập, thậm
chí cũng là hàng đầu trong giới pháp khí ở Giang Nam, chi nhánh trải rộng toàn
bộ các quận Giang Nam và hai châu U Tuyệt.
Sở Hi Thanh lại thở dài trong lòng.
Dù thế lực vắt ngang nam bặc, thần thông quảng đại như Bảo Khí các mà cũng
không thể cung cấp thứ hắn muốn.
“Chỉ có những thứ này!”
Đại chưởng quỹ Bảo Khí các nở nụ cười lễ phép, trong mắt lại ngậm lấy vài
phần không kiên nhẫn: “Bảo Khí các chúng ta có 474 kiện pháp khì phù hợp với
một bộ phận yêu cầu của Kỳ chủ, tất cả đều nằm trên danh sách này. Nếu như
Kỳ chủ không hài lòng, ngài chỉ có thể hạ yêu cầu xuống một chút, hoặc là đi
đến chợ đen và các phòng đấu giá ở phương bắc và đảo Bồng Lai.”
Năm ngày trước, khi Sở Hi Thanh đặt chân lên Bảo Khí các lần đầu tiên, hắn vô
cùng vui vẻ, cho rằng đây là khách hàng lớn.
Người nào không biết Thiết Kỳ Bang vừa mới cướp đoạt được một khoản lớn ở
Tú Thủy chứ?
Cách đây không lâu, Thiết Kỳ Bang còn thông qua con đường tiêu thụ của bọn
họ để bán rất nhiều tang vật, đổi lấy một bộ giáp tam phẩm “Ma Tê Thần Lực
giáp”, khiến cho bọn họ kiếm được một mớ.
Vì vậy, đại chưởng quỹ có ấn tượng rất tốt với Sở Hi Thanh.
Nhưng sau khi bắt đầu nói chuyện làm ăn, thì sự kiên trì của đại chưởng quỹ đã
bị Sở Hi Thanh mài mòn đến cạn kiệt.
Không phải hắn không kiên trì được, mà là vị khác này thật sự quá khó chơi.
Đối phương muốn mua hai cái pháp khí cấp độ ngũ phẩm thượng từ Bảo Khí
các, một binh khí và một nội giáp.
Giả cả không thể vượt quá mười lăm vạn lượng bạc, còn phải thực dụng, kiên
cố, mạnh mẽ, dùng bền, giá cả phải chăng, mà nhất định phải có hàng trong
vòng nửa tháng.
Nói thật, mười lăm vạn lượng bạc chỉ là giá cả thấp nhất của một cái binh khí
ngũ phẩm thượng.
Binh khí và áo giáp, xưa nay đều là pháp khí quý giá nhất.
Nhưng vì hoàn thành vụ làm ăn này, đại chưởng quỹ vẫn ra sức tìm kiếm cho
Sở Hi Thanh.
Vấn đề là sau khi hắn vất vả tìm kiếm, Sở Hi Thanh lại bắt đầu chọn ba bỏ bốn,
nói sức phòng ngự của cái này không được, cái này thiếu tính dẻo, quá giòn,
hay là năng lực của pháp khí này quá yếu, không giúp được gì.
Đại chưởng quỹ tức đến trợn trắng mắt, lòng thầm nói ngươi chỉ có mười lăm
vạn lượng bạc, có thể mua pháp khí ngũ phẩm mạnh sao?
Dù là chợ đen và phòng đấu giá ở phương bắc và đảo Bồng Lai, thì cũng rất
hiếm khi có chuyện tốt như vậy.
Các châu ở phương bắc không chỉ có rất nhiều linh dược, mà còn có lượng lớn
khoáng sản và tài liệu pháp khí. Đảo Bồng Lai thì ở hải ngoại, không bị triều
đình quản thúc, quanh ‘Bồng Lai Bất Dạ thành’ ở bên đó, cũng có lượng lớn
khoáng sản, là thánh địa của Luyện khí sư.
Tuy nhiên, pháp khí mạnh mẽ thì đều bị người ta mua mất khi mới xuất hiện
trên thị trường.
Duy chỉ có một ít đồ vật không rõ lai lịch, là có thể để cho Sở Hi Thanh nhặt
được hàng tốt.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.