Trưởng Tôn Nhược Ly âm thầm hoảng sợ.
Khi nàng tiến vào đây, Tố Phong Đao mới trọng thương một Khư tộc cấp độ
nhất phẩm hạ, còn đang chiến đấu với hai người khác.
Không ngờ chỉ một chút thời gian này, nữ tử này đã giải quyết xong rồi.
Sức chiến đấu của vị hậu bối Vô Tướng thần tông này, quả thực là rất mạnh.
Sau đó, khóe môi Trưởng Tôn Nhược Ly vểnh lên, lộ ra ý cười khinh thường:
“Ta đã từng nghe nói đến ngươi, thứ tám thiên hạ của ba mươi năm trước, được
xưng là Thiên Hạ Phong Đao. Danh hào này của ngươi quả thực là quá kiêu
ngạo, nhưng đến bây giờ vẫn chưa bị người ta đánh chết, có thể thấy võ đạo
Thần Châu đã sa sút đến trình độ nào.”
Tố Phong Đao thấy buồn cười, nàng giơ tay triệu hồi Tru Lục thần đao về tay.
“Các hạ cũng chỉ là hạng 32 Thiên Bảng của 700 năm trước mà thôi, trình độ võ
đạo bây giờ ra sao, còn chưa đến lượt ngươi đánh giá.”
Con ngươi của Trưởng Tôn Nhược Ly híp lại, trong mắt sinh sôi ý tức giận:
“Trong đại dương này, cũng không đến lượt ngươi càn rỡ.”
Kiếm bên hông nàng lập tức ‘cheng’ một tiếng rồi ra khỏi vỏ.
Vô tận hàn băng và khí lạnh lại bao trùm toàn bộ cung điện, khiến cho mỗi một
ngóc ngách trong cung điện bị đóng băng.
Tuy rằng Sở Hi Thanh có Mộc Kiếm Tiên che chở, nhưng vẫn lạnh đến run
người.
Tố Phong Đao lại không hề sợ hãi, trong mắt nàng hiện lên một tia lăng lệ, một
đao phá tan ánh kiếm khốc liệt, một niệm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-vo-khai-hoang/2329081/chuong-1188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.