Đ inh Hỷ quả thật đã đi rồi!
Y quả thật đã bỏ đi, không những đem theo con ngựa, còn đem theo vò rượu, để lại hai chữ trên xe:
- Tái kiến!
Tái kiến có nghĩa là, có lúc không bao giờ sẽ tái kiến.
- Tại sao y không nói gì đã bỏ đi? Có phải vì chúng ta bức bách y lên Ngạ Hổ Cương không?
Vương đại tiểu thơ cắn chặt môi:
- Tôi không thể nào ngờ được y là một kẻ hèn nhát sợ chết như vậy.
- Y nhất định không phải thế.
Đặng Định Hầu nói rất khẳng định:
- Y không từ giã đã bỏ đi, nhất định là có nguyên do.
- Nguyên do gì?
- Ta cũng không biết.
Đặng Định Hầu thở ra, cười khổ nói:
- Ta cứ ngỡ ta đã hiểu biết rất rõ về y.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Nhưng ông đã nghĩ lầm.
Đặng Định Hầu thở dài:
- Y thật là một người khó hiểu, chẳng ai đoán được trong bụng y nghĩ gì.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Tôi nghĩ nhất định y có biết Bách Lý Trường Thanh, không chừng có quan hệ gì đến Bách Lý Trường Thanh là khác.
Đặng Định Hầu nói:
- Xem ra có vẻ có tý quan hệ, thật ra nhất định là không.
Vương đại tiểu thơ hỏi:
- Ông biết sao?
Đặng Định Hầu gật gật đầu nói:
- Tuổi tác của hai người chênh lệch quá xa, nhất định không thể có cách gì kết bạn với nhau.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Không chừng họ không phải là bạn bè, không chừng y quả thật là con của Bách Lý Trường Thanh.
Đặng Định Hầu bật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-vuong-thuong/1224030/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.