Á nh tà dương khắp bầu trời.
Đinh Hỷ và Đặng Định Hầu đi dưới ánh tà dương, mồ hôi ra đầm đìa ngoài áo.
Hiện tại cổ xe của họ đã bị phá hư, ngựa cũng bị què, ngay cả gã đánh xe cũng bị Đặng Định Hầu đuổi đi.
Vì vậy phương tiện giao thông duy nhất của bọn họ là cặp giò của mình.
Đường cái không có lấy một cổ xe trống.
Đặng Định Hầu than thở, lẩm bẩm:
- Hoàng hôn thật đẹp, nhất là vào ngày hạ, ta vốn rất thích ngắm.
Đinh Hỷ nói:
- Nhưng bây giờ ông đã biết, dù cho ánh tà dương có mỹ lệ đến đâu, phải dùng cặp giò của mình để đi đường, mùi vị cũng không dễ chịu lắm phải không.
Đặng Định Hầu chùi chùi mồ hôi, cười khổ nói:
- Thật không dễ chịu tý nào.
Đinh Hỷ nhìn đăm đăm về phương trời xa, ánh mắt đầy vẻ suy tư, y chầm chậm nói:
- Nếu ông chịu thường thường dùng cặp giò của mình đi đây đi đó, ông sẽ phát hiện ra nhiều điều trước giờ mình không bao giờ nghĩ tới.
Đặng Định Hầu nói:
- Sao?
Đinh Hỷ nói:
- Đáng lý ra, tôi nên dẫn ông lại Loạn Thạch Cương chơi một chuyến.
Đặng Định Hầu hỏi:
- Loạn Thạch Cương?
Đinh Hỷ nói:
- Nơi đó có mấy chục người đàn bà con nít, ngày ngày chảy mồ hôi nước mắt dưới ánh mặt trời, mà ngay cả miếng cơm cũng không được no đủ.
Đặng Định Hầu hỏi:
- Tại sao?
Đinh Hỷ lạnh lùng nói:
- Ông phải biết tại sao mới phải.
Đặng Định Hầu nói:
- Ngươi nói đây có phải là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-vuong-thuong/1224041/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.