“Bà xã, anh nhớ em có vài món đồ lót đã bị anh làm hư.”
Đằng Cận Tư dán vào lỗ tai cô nói nhỏ, hơi thở nóng bỏng phun dày đặc bên tai cô, hơi ngứa, rất tức giận liếc nhìn anh, gần như cắn răng nghiến lợi trả lời: “Anh định làm gì?”
“Thưởng cho em!” Đằng Cận Tư nói như chuyện đương nhiên.
“Ai muốn anh đền chứ?” Lương Chân Chân hầm hừ phồng má, anh không biết xấu hổ mà nói thong dong bình tĩnh như vậy, mỗi lần kêu anh đừng thô lỗ như ậy mà không nghe, cũng phá hư vài món! Còn đều là đồ cô rất thích đấy!
Cũng không biết hôm nay anh điên khùng gì, điên cuồng mua một đống đồ con nít, còn kéo cô đi mua… đồ lót, thật sự càng ngày càng tệ rồi! ╭(╯╰)╮
“Bảo bối, bất kỳ chỗ nào trên người em đều đã bị anh nhìn rồi, không phải chỉ là mấy món đồ lót thôi sao? … Xấu hổ?” Đằng Cận Tư hạ thấp giọng nói nhỏ bên tai cô, chọc cho đỏ bừng cả mặt, xấu hổ hất tay anh ra.
“Mua thì mua, có gì đặc biệt hơn người!” Lương Chân Chân oán trách lườm anh, thu hồi thẹn thùng tỏng lòng, a Tư nói cũng có chút đạo lý, mỗi một chỗ trên người mình đều bị anh nhìn hết trơn rồi, hơn nữa mỗi lần quần áo trên người đều do anh cởi giúp mình, mắc cỡ ngượng ngùng ngược lại có vẻ làm kiêu.
“Bà xã, chậm thôi, kẻo ngã.” Đằng Cận Tư nhìn dáng vẻ xông thẳng tới trước của cô, trong lòng không nhịn được toát mồ hôi dầm dề vì cô, như vậy giống người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-xa-anh-chi-thuong-em/1749263/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.