Đột nhiên từ bên cạnh xông tới mấy người vạm vỡ, không nói lời nào kéo cô nhét vào xe bus nhỏ, Lương Chân Chân hoàn toàn sợ ngây người, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vụ án bắt cóc trên ti vi giống như thế này sao, trời ạ!
“A! Cứu…” Sau khi kinh ngạc phản ứng đầu tiên của cô chính là kêu cứu mạng, chỉ tiếc những người bắt cóc cô đều không ngồi không, trực tiếp cầm miếng vải nhỏ nhét vào miệng cô đang ầm ĩ, ánh mắt cảnh cáo cô yên lặng một chút! Nhưng cô không phải búp bê con nít không biết tức giận, mặc dù đây là lần đầu tiên trải qua, cho dù sợ, nhưng ý thức cầu cứu vẫn rất mãnh liệt, chỉ tiếc người đi đường bây giờ là chúa sợ gây chuyện, hơn nữa trên tay những người đó cầm đao sáng loáng, mỗi người đều sợ đến mức đi đường vòng.
Không thể trách bọn họ không có lương tâm, ai không muốn thấy việc nghĩa hăng hái làm chứ! Nhưng điều kiện đầu tiên phải có khả năng mới được, mọi người đều không có năng lực, còn vọng tưởng cứu người trong tay đám lưu manh cầm đao? Đó không phải là lấy trứng chọi với đá, không biết tự lượng sức mình sao? Hơn nữa, không quen không biết, cần gì phải không có việc gì đi gây sự chứ? Sống tốt cuộc sống của mình không được sao? Cần gì phải tự tìm ngược, đi lên chịu một đao? Trong lòng sẽ thoải mái?
Ý nghĩ này có lẽ là tư duy phổ biến của mọi người, thực tế cũng quả thật như vậy, nhiều một chuyện không bằng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-xa-anh-chi-thuong-em/1749287/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.