“Quý đại ca, anh xem trời đã tối rồi, bọn họ có tìm thấy chúng ta không?” Lương Chân Chân nói khô cả cổ, nước mang trên xe đã uống hết rồi, lúc này chỉ cảm thấy toàn thân kiệt sức, có một cảm giác hít thở không thông.
“Nhất định sẽ.” Suy nghĩ của Quý Phạm Tây cũng bắt đầu mơ hồ, anh trừ đói bụng và mệt mỏi, vết thương trên đùi rất nghiêm trọng, nhưng anh vẫn chịu đựng, anh biết rõ mình tuyệt đối không được ngủ, một khi ngủ rất có thể sẽ không tỉnh lại, mặc kệ là vì chính anh hay Chân Chân, anh phải kiên cường tiếp.
Lương Chân Chân cũng không biết chân của anh bị thương, cho là anh giống mình, trong lòng suy nghĩ vì sao a Tư còn chưa tới? Anh không tới, mình sẽ không chịu nổi.
Khi hai người đang càng ngày càng tuyệt vọng, một chùm sáng soi tới, sau đó là tiếng hô, Lương Chân Chân thấy mơ hồ trong hướng ánh sáng, cô giống như thấy một hình ảnh quen thuộc trên máy bay trực thăng, càng bay xuống thấp, hình ảnh người kia ở cửa máy bay càng trở nên rõ ràng.
“Hạ xuống!” Qua ống nhòm Đằng Cận Tư thấy một chiếc xe nằm trong đống đá, gần như nửa sườn xe cũng bị vùi lấp ở bên trong, bởi vì do trời tối, anh không nhìn rõ người bên trong, nhưng căn cứ suy đoán, khả năng nai con ở bên trong vô cùng lớn, cho nên anh ra lệnh cho phi công tiểu Lưu hạ xuống, thà nhìn lầm, cũng không thể bỏ qua!
May mắn, đúng như anh đoán, đúng là Lương Chân Chân ở bên trong, vội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-xa-anh-chi-thuong-em/1749306/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.